Chỉ là chút khó khăn, sao có thể làm khó họ chứ?
“Tôi muốn xem hôm nay ông trốn thế nào.”
“Vậy tôi cho cậu xem.”
Nói xong bạch Long nhanh tay ấn một nút bên cạnh, được ngụy trang một cục đá lồi ra.
Một cánh cửa nhỏ hé ra.
Hắn thân thủ nhanh nhẹn lăn qua lỗ nhỏ, sau đó cửa chặn đóng kín.
“Chiến thần à… ha ha ha ngài chỉ có hơn hai mươi phút để tháo bom. Hơn nữa thuốc sinh học đã nghiên cứu thành công.”
“Tôi còn đang chờ bọn người kia bảo hộ tôi đấy.”
Hồ Cửu ánh mắt nghiêm trọng, ‘bọn người’ kia trong miệng Bạch Long chính là đám người ở Ban Chính trị.
Trước đó Ôn chủ tịch từng tìm anh thương thảo chuyện có thể thử nghiệm thuốc sinh học lên quân nhân.
Có thể tăng năng lực chiến đấu, tuy có chút tác dụng phụ nhưng không đáng, có thể làm giảm nguy cơ tử vong.
Nhưng anh không cho phép.
Thuốc thì dù là gì cũng có ít nhất ba phần độc.
Huống hồ, chiến tranh với anh mà nói là để bảo vệ Đông Uy khỏi sự xâm lược, khỏi sự uy hiếp lăm le từ bên ngoài.
Không phải là nơi chỉ có chém giết vô tình.
Dù là đến đâu quân nhân của Chiến thần đều không được tàn sát người vô tội, người dân của kẻ địch.
Họ cũng là người, cũng có gia đình, mà bản thân họ cũng không muốn chiến tranh.
Cho nên hành động dùng thuốc lên người quân nhân là tàn nhẫn với họ, thuốc kia chắc chắn không tốt đẹp gì, nếu như biến thành quái vật vô cảm thì nguy hiểm cho người vô tội.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-long-o-re/902261/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.