Bị ôm chặt trong lồng ngực ấm áp, phản ứng đầu tiên của Morren là sững sờ.
Sau đó, từ tận đáy lòng cậu dâng lên một cảm giác sợ hãi kỳ lạ. Cơ thể Morren trong nháy mắt mất hết sức lực, chân tay tê dại mềm nhũn, mỗi thớ da thớ thịt đều như bị thiêu đốt khi chúng tiếp xúc chặt chẽ với đối phương. Cậu thậm chí còn quên cả giãy giụa.
"Tha lỗi cho ta, lúc nào cũng tới chậm một bước..."
Victor dựa đầu lên hõm vai của Morren, thấp giọng nói một câu không rõ ý nghĩa. Hắn thở dài một hơi thật nhẹ, thân mật cọ lên vành tai cậu như đang gặp lại người yêu sau bao ngày xa cách.
Những sợi tóc mềm mại chạm lên da thịt khiến cậu thấy hơi ngứa. Cảm giác nhột đó như thể có năng lực xuyên thấu, truyền thẳng vào trong lòng cậu. Giọng nói gần như vậy, động tác khác thường như vậy, lời nói mà cậu chẳng hiểu như vậy, chúng tựu chung vào một chỗ và tạo nên một thứ vũ khí đánh vỡ tia lý trí cuối cùng của Morren.
Cậu còn cảm giác được bàn tay đặt bên hông mình dường như có chút run rẩy, chứng tỏ hành động càn rỡ như hiện tại của hắn là đang kiềm chế lắm rồi.
Morren mặc cho Victor ôm mình thật chặt. Cho đến khi sấm chớp rền vang bên ngoài, từng tiếng từng tiếng đánh vào biển sâu, nước biển thậm chí còn đang vỗ lên khoang thuyền trên tầng ba, cậu mới chợt bừng tỉnh và vội vàng phản kháng.
"Cậu Victor, cậu có chuyện gì vậy, có thể buông tôi ra đã được không?" - Morren
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-linh-khong-cho-toi-yeu-duong/1152313/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.