Khi tỉnh lại, Morren phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại.
Quần áo trên người cậu cũng được đổi sang một bộ khác có chất lượng vải vóc rất tốt. Dễ thấy đây không phải chiếc giường ghép dành cho mười hai người ở tầng dưới cùng.
Ở đây không có mùi hôi thối nào hết, thậm chí còn tràn ngập hương thơm nhàn nhạt. Căn phòng này vừa rộng rãi vừa sáng sủa, trang trí xung quanh cũng rất tinh xảo và lộng lẫy. Rõ ràng đây là chỗ ở của những người thuộc tầng lớp thượng lưu.
"Rốt cuộc cậu cũng tỉnh. Hai trận mưa trôi qua rồi mà không dậy, lỡ ngủ tiếp có khi thuyền cũng cập bến mất! Người nào không biết còn tưởng cậu cao quý hơn cậu chủ nhà chúng tôi đấy."
Người đàn ông mặc âu phục đang ngồi trên chiếc ghế dựa bên cạnh cửa. Anh ta nghe thấy động tĩnh thì ngay lập tức liếc mắt sỉ vả, thế nhưng ngữ điệu cũng không cay nghiệt như nội dung cho lắm.
Anh ta nói xong thì muốn đứng lên, nhưng còn chưa kịp nhấc chân thì một cái chân ghế bỗng dưng bị gãy. Con tàu vốn đã đung đưa chẳng vững vàng gì, nên nó khiến anh ta hoàn toàn mất thăng bằng mà ngã chỏng vọng rồi kêu rên một tiếng.
Morren vội vàng ngồi dậy, từ từ ngẫm nghĩ tình huống trước mắt.
Mấy giây sau, cậu rốt cuộc mới đưa ra một kết luận: Sau khi cậu hôn mê, cậu chủ Victor rơi xuống biển giống cậu cũng được cứu và đã tỉnh lại, thậm chí còn tỉnh lại sớm hơn cậu. Nếu không thì với tư cách là một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-linh-khong-cho-toi-yeu-duong/1152312/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.