Ánh mắt nhìn theo Thái giám mang chén không ra ngoài.
Thừa tướng quay đầu cảm thấy mình cũng là một Đại lão gia, Thừa tướng đương triều cũng sẽ không để bụng nhiều chuyện làm bản thân nghẹt thở, việc này bản thân mình buông xuôi trước mới có thể đi qua, vì thế trầm thống nói: "Bệ hạ, rốt cuộc phải làm thế nào ngài mới có thể cho qua việc này."
Hoàng đế ngốc lăng: "Ái khanh, lời này của ngươi là có ý gì?"
Thừa tướng hơi do dự: "Thần cũng không phải hoàn mỹ như ngài tưởng tượng. Chỉ cần bệ hạ nguyện ý buông tha, thần cũng coi như chưa từng phát sinh."
Hoàng đế trong mắt tràn đầy tình ý chua sót: "... Ái khanh ở trong lòng trẫm chính là người hoàn mỹ nhất, làm sao có thể buông."
Nói xong còn cầm tay Thừa tướng, đưa lên môi cọ cọ.
Nhẹ nhàng ôn nhu, cảm giác giống như bị điện giật.
Thừa tướng lập tức rút tay lại, giáng một cái tát lên khuôn mặt tuấn tú của Hoàng đế!
Chính diện, cũng rất mạnh.
Liền đối với xúc động tức thời của bản thân càu nhàu thôi xong rồi.
Tay dùng sức thật mạnh — Hoàng đế trực tiếp bị đẩy ngã trên giường.
Mới vừa muốn bò dậy, ván giường "bính —" một tiếng, chỉ thấy đầu gối quỳ trên mép giường.
Hoàng đế nhìn lại, thấy Thừa tướng nửa cúi người xuống, dáng người cao ngất nghiêm nghị đem chính mình đặt xuống dưới thân.
Thừa tướng vò đã mẻ lại sứt (mặc cảm tự ti chính mình là người bất tài vô dụng),khuôn mặt vặn vẹo, tầm mắt bức người: "Bệ hạ thích thần ở cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-lam-thua-tuong-phai-gia-vo/10235/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.