Thừa tướng nhốt mình trong phòng tối tăm.
Trước mắt một bàn nào gà, nào vịt, nào bò.
Tóc không buộc lên, mông thì đau nhức, ngồi gác một chân lên ghế. Tư thái phóng khoáng, biểu tình dữ tợn đáng khinh, lang thôn hổ yết*
*lang thôn hổ yết: ăn ngấu nghiến như sói như hổ.
..............
Nói thật, hiện tại tâm tình y đau đớn kịch liệt.
Hận không thể đem dao mổ heo đâm Hoàng đế, làm cho hắn biết tư vị đường đường một Đại lão gia bị người ta đâm là thế nào.
Tưởng tượng đến hình ảnh tiểu tử dùng cái côn thịt vô liêm sỉ của hắn hướng phía dưới của mình...
Thừa tướng bi phẫn phun toàn bộ những thứ trong miệng: "Nôn..."
Ăn cũng không xong.
"Ái khanh ~"
Tiếng gọi tràn ngập tình ý, cửa lớn "phanh" một tiếng bị mở ra.
Thân ảnh cao ngất của Hoàng đế xuất hiện trong ánh nắng phản chiếu.
Sau đó... Hai mắt chậm rãi trợn to.
Ngươi nhìn ta.
Ta nhìn ngươi.
Hoàng đế lắc đầu, lấy tay lau mặt một phen, lại nhìn.
Thừa tướng đã bình tĩnh lại bỏ chân xuống, chân gà trong tay cũng trở về trong chén.
Hoàng đế thật cẩn thận đi lên trước, ngồi xổm bên người Thừa tướng, chần chờ mở miệng: "Ái khanh à, ngươi đang giận trẫm sao?"
Thừa tướng tao nhã cầm lấy khăn lau tay, vẻ mặt lãnh đạm: "Bệ hạ nghĩ nhiều, thần không dám."
Hoàng đế tỏ ra ủy khuất: "Ngươi đều như vậy... Trẫm biết sai rồi, ngày ấy không nên dùng sức mạnh..."
Thừa tướng vừa nghe lời này liền cảm thấy không đúng, không dùng sức mạnh cũng có thể dùng biện pháp khác thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-lam-thua-tuong-phai-gia-vo/10234/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.