Rạng sáng, trong khoa cấp cứu của bệnh viện, bệnh nhân không hề ít hơn ban ngày là bao, có thể hình dung như một nồi cháo hỗn độn. Thời Độ lần đầu tiên dẫn người tới bệnh viện xem bệnh, nhà cậu có bác sĩ tư nhân, nếu như không được thì cũng có thể đến bệnh viện tư. Tiểu thiếu gia chưa từng gặp qua khung cảnh này, muốn xem bệnh lại còn phải xếp hàng lấy số.
Ngu Chiếu Hàn được cậu đặt ở ghế bên ngồi chờ, nhìn em trai còn ít hơn anh hai tuổi đang dựa theo hướng dẫn cấp cứu làm từng bước một, lúc về còn mua cho anh một chai nước cùng một hộp bánh quy sô cô la. Anh bỗng nhiên nhận ra, Thời Độ cũng không hề không trưởng thành như anh tưởng tượng.
Cuối cùng, bác sĩ phán rnawgf vết thương của Ngu Chiếu Hàn là vết thương ngoài da, sau khi chườm lạnh thì bôi thuốc là được. Hai người đi lấy thuốc, bắt xe trở lại căn cứ, trời cũng đã sáng rõ.
Thời Độ cõng Ngu Chiếu Hàn lên tầng, trùng hợp lại gặp được Giang Địch đang chuẩn bị ra ngoài chạy bộ buổi sáng. Ba người nhìn nhau, đều cảm thấy cảnh tượng xấu hổ này như đã từng diễn ra.
Ít ra lần này không phải là ôm gấu túi.
Giang Địch: “.”
Thời Độ giải thích: “Chân đội trưởng bị thương.”
Ngu Chiếu Hàn gật gật đầu. Lần này là thật sự, bọn họ không có lừa Tiểu Giang, đầu gối anh vẫn bị băng bó chính là chứng cứ.
Giang Địch hỏi: “Nghiêm trọng không?”
Thời Độ nói: “Bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-lam-doi-truong-can-phai-lanh-lung/1965689/chuong-50.html