Sáng nay Nghiêm Tài nhân dẹp đường hồi phủ không phải vì Hoàng hậu. Hắn từ đầu vốn không hề nhìn thấy Hoàng hậu bị tán cây che mất. Hắn chỉ là nhớ lại lời cha mình đã dặn. 
Đó chính là ngày thứ hai sau khi tiến cung phải tới bái kiến Hoàng hậu. 
Nghiêm Tài nhân sờ cái lưng ướt đẫm mồ hôi, quyết định quay lại thay một thân đồ mới rồi mới tới thỉnh an. 
Hoàng hậu vẻ mặt không quá thân thiện, quay sang Nghiêm Tài nhân nở nụ cười “Ừm.” 
Nguyên Quý nhân không nhìn nổi loại giằng co kì quái này nữa, đứng dậy ý tứ kéo Nghiêm Tài nhân “Thần xin cáo lui, Hoàng hậu đại nhân kim an.” 
Dọc đường đi, Nghiêm Tài nhân tâm tư muộn phiền, khó nhịn hỏi Nguyên Quý nhân bên cạnh “Hoàng hậu đại nhân rất ghét ta sao?” 
Hắn rõ ràng đã tận lực bày ra nụ cười tươi rói dùng để đi xin tiền mừng tuổi khắp thiên hạ! 
Nguyên Quý nhân với Nghiêm Tài nhân có thâm thù đại hận lúc sáng sớm, bây giờ tất nhiên không quá thân thiện đáp “Hoàng hậu đại nhân khoan dung nhân từ, đương nhiên không phải!” 
Nghiêm Tài nhân nhớ lại những việc làm của mình sáng nay, hình như, cũng không có đụng độ gì với Hoàng hậu? 
Rồi đột nhiên, Nghiêm Tài nhân như ngộ cái gì! 
Tiếp đến, Hoàng hậu nhận được lời mời chạy bộ của Nghiêm Tài nhân! 
Giấy giống như bị xé ra từ một quyển sách trắng nào đó, nét bút nghiêng ngả “… Nghĩ đến thân thể của đại nhân yếu nhược, thần xin mời ngài cùng thần cường thân kiện thể…” 
Khoan đã. 
Cái gì cơ? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-la-mot-ten-hon-quan/1354897/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.