Toàn Tuân dung mạo khắc khổ, đôi mắt thâm sâu mạt trắc, nhưng công chúa nghĩ bẩm hành tung chẳng khác gì phường vô lại. Công chúa trong lòng hoảng hốt, chôn chân vài giây không biết nói gì. La Mạc Huệ sợ hai người họ trông khả nghi, vỗ lên ngựa công chúa. Nàng mới bừng tỉnh mà dong ngựa lại gần Toàn Tuân.
Nàng nói, "Toàn thượng thư bận việc công vẫn thân hành ra nội môn, không biết là có việc gì?"
Toàn Tuân đôi mắt dò xét hai nữ nhi lên xuống, không nói một lời. Không khí ngột ngạt khiến Ôn quốc công chúa càng lo sợ. Nàng tự nhủ bằng mọi giá không đặt tay lên ống đựng tên. Nếu Toàn Tuân cho lục soát giỏ tên và tìm thấy ấn tín, kể cả còn lớn số lắm thì hai người họ cũng bị bắt nhốt ngục.
Toàn Tuân rảo bước tới gần, lôi từ trong áo mạo ra một túi vải rồi hai tay dâng lên công chúa. "Thái tử có chút quà muốn gửi, nhưng công chúa mới sáng sớm đã đi vội vàng. Mong công chúa nhận lấy rồi hãy đi."
"Ta biết rồi. Phiền thượng thư bẩm lại với hoàng huynh rằng ta cảm kích tấm lòng thành này."
Toàn Tuân đưa quà xong rồi lại lui vào trong. Công chúa thở phào nhẹ nhõm, dong ngựa đi thẳng, tới khi ra khỏi thành môn không gặp trắc trở, nhưng tuyệt nhiên không dám dừng lại mở túi vải ra xem.
Toàn Tuân bước vào trong thì gặp Thủ Trung vừa bước ra. Thủ Trung hỏi thì Tuân nói công chúa cùng một cung nữ đã rong ngựa lên núi Ban Thạch rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-kiem-phuc-quoc/2737293/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.