Lục Nương vừa nói gì?
Thích mình sao?
Cửu Hoang chậm rãi quay sang nhìn gương mặt nàng nghiêng nghiêng.
Khúc Duyệt chỉ buột miệng thôi, nói xong nàng cũng giật mình xấu hổ, nhưng khi thấy hắn chẳng phản ứng gì, trong lòng lại không rõ là may mắn hay thất vọng. Lúc này hắn thăm dò nhìn qua làm hai má nàng hơi nóng lên, nàng nhìn chằm chằm mũi chân mình, chờ hắn lên tiếng.
Nhưng hắn mãi chẳng nói gì.
Sự thẹn thùng nho nhỏ của Khúc Duyệt nhạt dần theo thời gian, nàng ngẩng đầu nhìn lên, đối mắt với hắn.
Ánh mắt Cửu Hoang mông lung thất thần.
Chịu vài lần thôi miên trước đó, Cửu Hoang vẫn còn mơ màng, hắn hoài nghi có phải mình vẫn còn trong mộng hay không. Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Khúc Duyệt hắn dần tỉnh táo, là thật rồi không phải mơ nữa.
Không khống chế nổi, vẻ mặt hắn vô cùng quái dị, không phân rõ cảm xúc gì: "Lục... Lục Nương, nàng nói là..."
Khúc Duyệt ngắt lời: "Bởi vậy ta mới nói chàng khắc một cái tượng giống hệt chàng cho ta. Chàng có nhiều tượng của ta như vậy, ta lại chẳng có cái nào của chàng. Thế mà chàng còn không vui, hỏi han này kia..."
"Ta..." Mừng rỡ như điên không biết làm sao, Cửu Hoang gật đầu như giã tỏi, "Ta khắc ngay."
Hắn vội cúi xuống chăm chú tiếp tục khắc.
Chợt cảm thấy mảnh gỗ trong tay thật tầm thường. Ban đầu, tuy là yêu cầu của Lục Nương, nhưng vì điêu khắc chính mình nên hắn tiếc gỗ tốt, chỉ dùng mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-khuc/3354071/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.