Học viện nằm ở một góc bên phải vương đô, diện tích không lớn, không kề núi cũng không dựa thủy, tường ngoài cao bằng hai tầng lầu, u ám cũ kỹ y như ngục giam.
Giang Thiện Duy có chút thất vọng: "Ta còn tưởng vào tu tiên giới cổ đại có thể nhìn thấy phù không đảo* hay đào nguyên tiên cảnh gì đó như ông nội nói chứ."
Phù không đảo: đảo lơ lửng trong không trung
"Cậu không nên coi thường nơi này." Khúc Duyệt đánh giá một vòng, thì thầm: "Cậu không thấy sao, học viện hình bát giác xây dựng theo pháp trận cổ xưa với nhiều tầng không gian bên trong. Học viện này chính là một pháp bảo cực phẩm có thể thay đổi kích thước và di chuyển đấy."
Trong khi nói, đôi mắt Khúc Duyệt dán vào một chiếc chum màu khói xám được đặt dựa vào bức tường bên trái đại môn. Giang Thiện Duy cũng nhìn thấy, cậu không khỏi tò mò đi tới. Chum nước chỉ cao đến thắt lưng, cậu dang rộng hai tay là có thể ôm hết, kìm chân dồn sức nhưng vận toàn bộ lực cũng không thể nào lay chuyển cái chum. Thậm chí không thể tạo một tí ti gợn sóng nào cho nước bên trong.
Cậu tán thưởng: "Chum nước này đúng là một biển lớn."
Ngay sau đó cậu lo lắng cho Khúc Duyệt, dù Phúc Sương quốc bị mất đi rất nhiều Đạo thống nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, chưa chắc sẽ xem trọng khúc phổ của nhà họ Khúc.
Khúc Duyệt không hề lo lắng, nàng nhắm mắt vươn tay, một cây tỳ bà gỗ gụ bỗng hiện ra trong lòng bàn tay. Hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-khuc/276399/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.