Cửu Hoang nói xong, đầu Diệp Thừa Tích quay cuồng hồi lâu mới ý thức được hắn đang nói chuyện gì. Cảm xúc chuyển từ phấn khích sang hoang mang, lên xuống phập phồng.
Ánh mắt Cửu Hoang vô cùng chân thành tha thiết: "Ông cân nhắc một chút xem?"
Diệp Thừa Tích nhìn bộ dạng nghiêm túc của hắn: "Nếu ngươi thật là con trai ta, nghe ngươi nói lời này, ta dù không muốn thanh lý môn hộ cũng sẽ xuất một chưởng cho ngươi chết tâm."
Cửu Hoang nhìn lại đầy nguy hiểm: "Ông tự cao quá rồi, một chưởng của ông không đánh ta chết được đâu, ít nhất cũng phải năm mươi chưởng, nhưng ta nào phải tên ngốc đứng im cho ông đánh." Rồi tỏ vẻ khó hiểu, "Ông là kiếm tu, phải lấy kiếm chém chết ta mới đúng, xuất chưởng ra làm chi?"
Cái quỷ gì?
Hắn nghiêm túc sao?
Diệp Thừa Tích ổn định cảm xúc: "Bây giờ nói mấy chuyện này vô nghĩa, nào, ngươi rút một sợi chân khí từ đan điền, so sánh với ta cái đã."
"Được." Cửu Hoang biết đây chính là nhận thân, hắn dồn khí đan điền, có một luồng linh khí màu lục sẫm quấn quanh ngón trỏ tựa như sợi tơ.
Qua khe hở giữa các chấn song, Cửu Hoang vươn ngón tay về phía Diệp Thừa Tích. Ông đưa tay ra, ngón trỏ cũng có một tia linh khí quấn quanh, nhưng nó có màu vàng kim rực rỡ.
Đầu ngón tay chạm nhau, hai sợi kinh khí quấn quanh đầu ngón tay tựa như hai con rắn nhỏ, đụng vào nhau, kiểm tra lẫn nhau.
Chân khí Cửu Hoang kịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-khuc/2249760/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.