Chương trước
Chương sau
Khúc Duyệt nhìn hai người này, hiểu ngay lý do vì sao thái độ Khúc Tống không tốt. Là người đưa ra thỉnh cầu, thân còn đang ở trên địa bàn Hoa Hạ mà vẫn bày ra thái độ ưu việt như thế được?

Thư ký Bạch thấy sắc mặt như nổi đóa của nàng, vội vàng truyền âm: "Thập Cửu Châu đã gửi thiếp đến trước đây, thái độ không tồi, có lẽ họ nghĩ có thể dễ dàng mang Cửu Hoang đi. Nhưng bộ trưởng yêu cầu họ cử người có trọng lượng đến nói chuyện, còn đưa ra một đống câu hỏi, bọn họ hẳn cho rằng chúng ta cố tình làm khó dễ." Dừng một chút nói tiếp, "Vị đại sư huynh Quy Hải Tông này tên là Diệp Lam Khuynh, sư môn hiển hách, nghe nói gia tộc còn hiển hách hơn."

Khúc Duyệt nào thèm quan tâm gia tộc gì, giờ là lúc nói nguyên tắc và đạo lý thôi: "Diệp tiền bối chỉ dựa vào một tin tức không rõ nguồn gốc mà đích thân đến đây bắt người?"

Tin tức đến xảo hợp như vậy, tám phần có liên quan đến tên Quả Ác kia. Nhưng người Thập Cửu Châu coi trọng chuyện năm trăm năm trước đến vậy cũng rất lạ.

Nữ nhân ngồi gấp giấy chợt ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt: "Ta đã từng đi qua núi Cửu Hoang, có chút ấn tượng, hẳn sẽ không sai, để ta gặp hắn, ta nhất định có thể nhận ra."

Khúc Duyệt nhìn nàng ta, cũng không thể nhận ra tu vi nhưng có thể thấy được tuổi tác không hề nhỏ: "Vãn bối có một câu hỏi, năm đó ngài bị rút hồn vì sao vẫn còn sống được?"

Diệp Lam Khuynh nói: "Năm đó kẻ tà tu kia chỉ lấy của nàng ấy một hồn. Thiếu một hồn nàng lâm vào si ngốc. Sau bảy năm kẻ tà tu thả nàng, một hồn bị thiếu mới quay về."

Khúc Duyệt hỏi: "Chỉ một mình nàng ấy bị rút một hồn? Những người khác đều đã chết?"

Diệp Lam Khuynh gật đầu: "Phải, theo thống kê ban đầu có khoảng hai ba trăm người bị rút hồn, tu vi từ thấp đến cao, theo từng đợt..."

Nữ nhân kia xen lời: "Là bị bắt đến cho đồ đệ hắn luyện công, hồn phách bị nhét và một đống rối gỗ."

Khúc Duyệt hỏi lại: "Thứ cho vãn bối mạo phạm, vì sao chỉ tha cho một mình tiền bối? Sao lại đặc biệt như thế?"

Diệp Lam Khuynh nhíu mày: "Các người có ý gì? Chúng ta tới bắt phạm nhân lại bị các người thẩm vấn?"

Nét mặt Khúc Tống lạnh băng: "Công ước chỉ nói chúng ta hợp tác, không ghi rõ chúng ta phải hợp tác không cần suy nghĩ, cho dù là phạm nhân, chúng ta cũng không thể qua loa tùy ý."

Diệp Lam Khuynh cố nén giận, trả lời: "Có thể vì tuổi nàng ấy còn nhỏ. Người bị rút hồn dù tu vi cao hay thấp đều hơn hai mươi, chỉ mình nàng năm ấy mới bảy tuổi. Cũng xem như kẻ tà tu kia có chút lương tri." Dừng một chút, "Có lẽ còn có những người khác được thả ra, chúng ta không thống kê hết được."

Không cần xác nhận thêm, Khúc Duyệt đã biết là sư phụ Cửu Hoang làm. Lão tà tu kia thật là... Đáng giận! Nhưng lão đã thực sự dành hết tâm tư dạy dỗ Cửu Hoang.

Khúc Duyệt suy nghĩ một lát: "Xin lỗi, e rằng không thể để chư vị tiền bối mang người đi."

Ánh mắt Diệp Lam Khuynh sắc bén: "Có ý gì?"



Khúc Duyệt chắp tay: "Đối với việc này, khi đó Cửu Hoang còn nhỏ, không hề biết đến, cho dù hắn có biết, hắn cũng đã bị trừng phạt trong nhà giam. Các người lặn lội đường xa mang hắn đi, định cho hắn một tội danh rồi lại lặn lội đường xa đưa hắn trở về, có ý nghĩa gì chăng?"

Diệp Lam Khuynh do dự nói: "Chúng ta đưa hắn về không phải để trị tội hắn, có việc khác cần đến hắn."

Khúc Duyệt: "Cần hắn cho việc gì?"

Diệp Lam Khuynh: "Bí mật."

Khúc Duyệt lắc đầu: "Vậy xin lỗi, chúng ta không thể phối hợp."

Diệp Lam Khuynh bực bội: "Căn cứ công ước..."

Thường xử lý vụ án ở các thế giới khác, Khúc Duyệt nhớ rất rõ công ước ba nghìn thế giới: "Lý do không đầy đủ có thể không phối hợp."

Diệp Lam Khuynh cố gắng nhẫn nại, nói: "Chúng ta muốn dùng hắn làm mồi, nhử sư phụ hắn ra."

Khúc Duyệt sửng sốt: "Sư phụ Cửu Hoang đã chết ba trăm năm trước."

Ánh mắt Diệp Lam Khuynh tối lại: "Không, vài thập niên trước có người đã gặp lão."

Tin tức này khiến Khúc Duyệt vô cùng kinh ngạc, nếu lão tà tu vẫn còn sống, bọn họ quả thật không có lý do để cự tuyệt việc này.

Khúc Duyệt nghi hoặc hỏi: "Có thể dụ được không? Nếu thật có thể làm được, vì sao năm đó Cửu Hoang còn bị chúng ta bắt về?"

Diệp Lam Khuynh ngả người ra sau nói: "Năm đó các người làm việc bí mật, không nhiều người biết được, ngay cả đám tà tu ở Châu Nam Man cũng không biết vì sao Cửu Hoang quân đột nhiên lại mất tích. Thêm nữa, có lẽ sư phụ hắn cho rằng đó là chuyện của riêng hắn nên không muốn nhúng tay vào."

Khúc Duyệt nghĩ thầm, lấy tính cách của lão tà tu kia, quả thực có khả năng này.

Một người khác nói: "Đưa Cửu Hoang về Thập Cửu Châu, thông cáo thiên hạ về vụ án cũ. Cái tên Cửu Hoang quân Cái Thế Anh Hùng rất nổi tiếng ở Thập Cửu Châu, sự việc ồn ào lên thì sư phụ hắn chắc chắn biết được. Bắt người rút hồn là chuyện do lão làm, tất sẽ không để đồ đệ gánh tội thay."

Khúc Duyệt suy nghĩ, lời nói thật đầy đủ lý lẽ.

Người nữ tu giả kia cất mảnh giấy đang gấp trong tay vào vòng trữ vật, đứng lên nói: "Cho ta nhìn mặt hắn trước đi, lỡ như nhận sai, đàm luận nhiều bao nhiêu cũng trở thành vô nghĩa."

Khúc Duyệt nhìn về phía Khúc Tống, anh nói: "Muội giám sát phạm nhân, muội toàn quyền quyết định."

"Được." Sau khi nghĩ xong, Khúc Duyệt đồng ý, "Nhưng xin chư vị tiền bối chờ một lát, ta nói chuyện với hắn một chút, nếu không nghe các vị lên án sư phụ hắn như vậy, sợ là hắn không khống chế được sẽ ra tay đả thương người."

Diệp Lam Khuynh kinh ngạc: "Các người không khóa trụ Khí Hải của hắn?"

Khí Hải: nằm trong vùng hạ đan điền, là một trong 36 đại huyệt trên cơ thể con người, là bể chứa nguyên khí của cơ thể, trong võ thuật đây là một tử huyệt. (nguồn vi.wikipedia.org)

Phạm nhân có tu vi cao như Cửu Hoang thông thường đều bị khóa trụ Khí Hải.

Khúc Duyệt thờ ơ ừ một tiếng: "Là thế này, Hoa Hạ của chúng ta nhỏ bé, nhưng khi giam giữ phạm nhân sẽ dùng Thiên La Tháp, là bảo vật cấp thần, chẳng bao giờ lãng phí tinh lực đi khóa Khí Hải của phạm nhân. Dù một con rồng bị nhốt vào trong đó cũng phải ngoan ngoãn cuộn mình."

Nghe thấy ẩn ý trong lời nói của nàng, Diệp Lam Khuynh vẫn bình tĩnh nhưng mấy người phía sau đều không khỏi xấu hổ.

Khúc Duyệt không nói thêm gì nữa, rời khỏi phòng họp, quay trở xuống Thiên La Tháp.

— —



Tháp Linh mở lồng giam, Khúc Duyệt đứng ở tầng mười bảy vẫy tay: "Rau Hẹ, lên đây."

Cửu Hoang khó hiểu chui ra khỏi lồng, nhảy lên tầng mười bảy.

"Đi thôi."

"Ừ!"

Tâm trạng nàng khi nãy còn vui vẻ, bây giờ lại nhíu chặt mày, Cửu Hoang sốt ruột muốn hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, lại sợ chọc nàng càng thêm không vui.

Đường đi từ tầng mười bảy trở lên vững vàng như những tòa tháp bình thường, hắn đi sau nàng, bước lên những bậc thang uốn quanh tiến dần lên trên.

Khúc Duyệt đột nhiên hỏi: "Sư phụ chàng thật sự đã chết sao?"

Cửu Hoang ngẩn ra: "Chết rồi."

Khúc Duyệt lại hỏi: "Chàng chính mắt nhìn thấy?"

Cửu Hoang đáp: "Lúc sư phụ đi bế quan đã nói với ta, nếu trong vòng một trăm năm ông không trở lại có nghĩa là ông đã chết. Đã ba trăm năm qua rồi, đương nhiên là đã chết."

Nghe hắn giải thích, Khúc Duyệt càng tin sư phụ hắn vẫn còn sống.

Nàng đi chậm lại, giọng nặng nề: "Những con rối gỗ sư phụ làm cho chàng khi xưa đó, sau này ở đâu chàng có biết không?"

"Không biết." Cửu Hoang lắc đầu.

Sư phụ không thích nói nhiều, cũng không cho hắn nói nhiều, hắn càng không dám dò hỏi, bằng không sư phụ sẽ đánh thật nặng.

Khúc Duyệt nói ra: "Những con rối chàng dùng luyện công khi đó đều là người sống."

Cửu Hoang nhất thời không hiểu, sửng sốt một lúc, lắc đầu: "Là rối gỗ thật, chính mắt ta thấy sư phụ chặt cây làm nên."

Khúc Duyệt giải thích: "Đúng là làm bằng gỗ nhưng rút hồn người sống rồi dùng tà thuật phong ấn vào trong."

Bỗng nhiên nàng nghĩ đến một khả năng, có lẽ những con vật nhỏ bên cạnh hắn lúc còn bé cũng đều được khâu từ da thú và được sư phụ hắn rút hồn người đặt vào. Núi Cửu Hoang trơ trọi độc địa, lấy đâu ra nhiều thú nhỏ như thế đi theo hắn làm bạn?

Cửu Hoang dừng bước, nếu người khác nói những lời vừa rồi, hắn chẳng cần nghĩ nhiều, trực tiếp vặn gãy cổ đối phương. Nhưng Lục Nương chưa bao giờ nói lung tung, đầu óc hắn rối rắm: "Không thể nào đâu Lục Nương, nàng nghe được từ đâu?"

Khúc Duyệt cũng dừng bước, đứng trên hắn một bậc thang, xoay người, vừa đúng nhìn thẳng vào mắt hắn: "Là người đến từ giới Thập Cửu Châu của chàng..."

Nàng kể lại mọi việc.

Cửu Hoang đờ đẫn một lúc, đột nhiên nắm lấy cổ tay Khúc Duyệt, gấp gáp nói: "Không thể nào, sư phụ thường nói với ta, có thể tùy tiện giết tà ma ở Châu Nam Man, bọn chúng chẳng ai trong sạch. Nhưng ra khỏi Châu Nam Man, trước khi giết người phải động não suy nghĩ một chút, để tránh tổn thương Thiên Hòa, không chết tử tế được. Sư phụ đã dạy ta như vậy, ông chắc chắn cũng không làm chuyện như vậy, nếu không chúng ta nuôi rắn ăn người càng đơn giản hơn, hà tất đi tu oan nghiệt khí?"

Khúc Duyệt không quen thuộc tác phong hành sự của lão tà tu, nàng đương nhiên không hiểu được. Có thể lão giáo huấn Cửu Hoang như vậy vì lo sợ hắn lạm sát bừa bãi sẽ bị tổn thương Thiên Hòa, bản thân lão chưa chắc thật nghĩ vậy.

Bàn tay nàng vỗ vỗ mu bàn tay Cửu Hoang, nàng an ủi: "Đi lên xem tình hình trước đã."

Cửu Hoang đồng ý: "Được."

Khúc Duyệt lại chọc chọc vai hắn, nghiêm nghị nói: "Không được mất bình tĩnh, không được động thủ đánh người."



Cửu Hoang chần chừ một lúc mới gật đầu: "Được."

Khúc Duyệt nhận được bảo đảm mới yên tâm xoay người tiếp tục đi lên. Nhưng Cửu Hoang không đi theo, đứng tại chỗ nhìn bóng lưng nàng, khi Khúc Duyệt chuẩn bị quẹo ở khúc quanh, hắn khàn giọng gọi: "Lục Nương."

Khúc Duyệt lại lần nữa dừng bước, quay đầu nhìn: "Sao không đi nữa?" Nàng xụ mặt, "Đổi ý rồi? Muốn ra tay đánh bọn họ?"

"Không phải." Cửu Hoang nhìn đi chỗ khác, giọng hơi run: "Nếu chuyện đó là thật, nàng có thất vọng không?"

Khúc Duyệt thoáng kinh ngạc khó hiểu. Hàng mi rũ xuống một chốc, lúc nhấc lên thì đã hiểu một ít, nàng ngoắc ngoắc ngón trỏ: "Lên đây."

Hai chân Cửu Hoang như rót chì, không muốn đi lên, càng không muốn bị người khác nhìn ngó nhận dạng.

Khúc Duyệt đành bước xuống, đứng trên hắn một bậc như lúc nãy, nhìn thẳng vào hắn: "Rau Hẹ, sư phụ chàng là sư phụ chàng, chàng là chàng, đây không phải lỗi của chàng, vì sao ta phải thất vọng?"

Cửu Hoang không dám nhìn nàng: "Nhưng sư phụ vì huấn luyện ta mà làm việc xấu, ta cũng thường xuyên chặt chém đám rối gỗ đó, chém gãy rất nhiều, vậy ta cũng đã giết không ít..."

"Không, chàng không thể giết chết hồn phách bằng cách chém hư những con rối gỗ đó." Khúc Duyệt vô cùng chắc chắn sư phụ Cửu Hoang không nói với hắn vì muốn một mình gánh tội nghiệt, tuyệt đối không liên lụy đến Cửu Hoang.

Giờ phút này Cửu Hoang tràn ngập khủng hoảng, hoàn toàn không nghe vào tai lời của Khúc Duyệt, trong đầu đầy hình ảnh của những rối gỗ bị hắn chém vụn.

"Thì ra ta ngồi tù không oan uổng chút nào." Cửu Hoang nắm ống tay áo nàng.

"Là hai việc khác nhau hoàn toàn mà." Khúc Duyệt nhìn dáng vẻ hắn, thật tò mò không biết bộ não này đã khai thông đến đâu.

"Nếu ta bị Thập Cửu Châu kết tội, các nàng ở đây cũng sẽ nhận định ta có tội?" Cửu Hoang thấp giọng thì thầm, "Ở chỗ của ta đều là cha thiếu nợ con phải trả, đồ đệ trả nợ cho sư phụ."

"Không đâu, ở Hoa Hạ chúng ta, chàng vô tội." Khúc Duyệt vẫn không hiểu vì sao hắn lại quan tâm đến chuyện này.

"Vậy là tốt rồi."

Cửu Hoang cảm thấy yên tâm, ở Hoa Hạ hắn vô tội, vậy thì Khúc Tống vẫn sẽ bồi thường cho hắn như cũ. Lục Nương nói Bộ Đặc Biệt chưa bao giờ kết án oan, nên hắn sẽ được bồi thường rất nhiều, rất nhiều tiền, thế là có thể dùng làm sính lễ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.