Giang Thiện Duy dẫn Khúc Duyệt đến một phù không đảo ở góc Đông Bắc.
Trên đảo không có kiến trúc nào, chỉ trồng toàn tre xanh, gió thổi rừng tre hơi lay động. Hàng hàng tiên hạc ngân nga ríu rít, con đậu con bay rộn ràng giữa rừng trúc.
"Có tám hòn đảo như thế này trong khuôn viên bát giác của học viện, chuyên dành cho tiên hạc sống."
Bởi vì học viện có diện tích rất lớn, nhiều tầng khác biệt nên bắt buộc phải dùng tiên hạc để di chuyển thay vì đi bộ.
Gương mặt Giang Thiện Duy sưng vù, nói chuyện khó khăn, thậm chí còn phải ra hiệu: "Mỗi đàn hạc đều có lãnh thổ riêng, ta phải tìm rất lâu mới gặp được con hạc đã phá hoại vườn thuốc."
Lúc giải thích đôi mắt cậu lại ươn ướt, "Sư tỷ, chính là nơi này!"
Khúc Duyệt nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy một đám tiên hạc đang đứng túm tụm trên mặt đất ngủ gà gật. Có một con rõ ràng không hòa hợp với bầy, đứng một mình trên cành cây, tròn xoe mắt nhìn bọn họ, ánh mắt sáng ngời có thần. Trên cái chân phải như chiếc đũa là sợi chỉ hồng Khúc Duyệt đã cột vào trước đây.
Sau khi dùng thần thức đánh giá, nàng hết sức kinh ngạc, linh khí của nó tăng cao hơn trước rõ rệt, linh trí cũng đã mở một ít, đã có được căn cơ tu đạo. Thật lạ, hôm trước lúc nàng cưỡi nó, rõ ràng vẫn là một tiên hạc bình thường. Tiên hạc có được đạo cơ, nghĩa là đã ở cấp hai, đâu thể nào che giấu tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-khuc/2249604/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.