Chương trước
Chương sau
Quả nhiên không ngoài Lăng Tiếu sở liệu, tới chiêu thứ mười lăm Diệp Vân Phong đánh rơi Chung Đồng xuống lôi đài.
Chung Đồng thực lực hoàng cấp trung giai, có thể đối chiến mười lăm chiêu với Diệp Vân Phong xem như đã không tệ.
Bởi vì Diệp Vân Phong đánh bại Chung Đồng, bởi vậy trước đó chiến tích Chung Đồng thắng liên tục bốn người đều rơi lên người hắn, như vậy kế tiếp Diệp Vân Phong chỉ cần thắng thêm sáu trận thì có thể tiến vòng tiếp theo.
Ở bên kia, Bạch Vũ Tích cùng Thải Hà Nguyệt mới nhảy lên lôi đài thứ tư cùng thứ năm, lập tức khiến “nhóm lang sói” chung quanh cất tiếng hét chói tai.
- Nữ nhân thật khá ah, nhìn dáng người thành thục, quả nhiên là muốn lấy mạng người!
- Không sai, nhưng nữ nhân bên này càng thêm thanh thuần, nhìn vào khiến ta muốn ôm nàng vào lòng thương tiếc một phen!
- Nhìn thấy hai nàng liền cảm giác ba tỷ muội Minh gia thô bỉ hơn, nữ nhân như vậy mới là vưu vật!
- Ha ha, đợi lát nữa lão tử đi lên đánh bại các nàng!
Trên thân Thải Hà Nguyệt tản ra kim quang chói mắt, trong tay cầm hồng phất, bộ dáng mờ ảo như tiên, làm đối thủ có chút thất thần.
Đối thủ nuốt ngụm nước bọt, hai mắt hiện lên vẻ tham lam nói:
- Tiểu nương môn, ngươi tự nhảy xuống đi thôi, đao kiếm không có mắt, ta cũng không muốn làm ngươi bị thương.
Thải Hà Nguyệt không nói lời nào, nhẹ nhàng phất ra hồng phất trong tay, vô số tơ tằm hóa thành cành liễu hướng đối thủ bắn tới.
Nhìn hồng phất như không có bao nhiêu lực sát thương, làm người ta không khỏi sản sinh ảo giác.
Đối thủ hiện dáng tươi cười dâm ô nói:
- Ngươi đã cùng ta chơi đùa, vậy ta thân thiết với ngươi một phen.
Chỉ thấy hắn vừa dứt lời, thân hình như rắn uốn éo tránh khỏi hồng phất, bổ nhào tới chỗ nàng.
Người này tu vi địa hoàng trung giai, vì vậy hắn không thấy rõ thực lực chân chính của Thải Hà Nguyệt, chỉ nghĩ nàng là một nữ nhân không có chút kinh nghiệm chiến đấu.
Chỉ thấy bàn tay kia lại hướng bộ ngực của Thải Hà Nguyệt trảo tới, trong ánh mắt tràn ngập vẻ tham lam.
Ở bên dưới mọi người đều hiện lên vẻ tiếc nuối, tựa hồ đều đang nghĩ người trên lôi đài chiến đấu chính là mình thì tốt quá!
Nhưng ngay khi bàn tay kia sắp tiếp xúc bộ ngực của Thải Hà Nguyệt, những sợi tơ đột xoay tròn, tách ra kim sắc quang mang bén nhọn, giống như vạn mũi châm hướng đối thủ đâm qua.
Người nọ căn bản không kịp đề phòng, chỉ cảm thấy sau lưng như bị mấy vạn đầu ong vò vẽ đồng thời đâm trúng.
A!
Người nọ kêu lên một tiếng thảm thiết, toàn thân bị oanh bay ra thật xa.
Thải Hà Nguyệt đã sớm lui ra sau mấy bước, lạnh lùng nhìn xuống dưới.
Người xung quanh nhìn thấy người bị đánh bay, lại nhìn thấy sau lưng hắn hiện rõ vô số lỗ nhỏ chảy đầy máu tươi, không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Bọn họ đều kinh hô:
- Đây là bông hoa có gai, khẽ đụng sẽ đâm tay, không chút thực lực thì đừng nên trêu chọc tốt hơn!
Thải Hà Nguyệt một chiêu thủ thắng, tuy rằng làm kinh ngạc không ít địa hoàng thực lực thấp, nhưng không ngăn cản được những kẻ háo sắc gan lớn, còn có những hung nhân muốn toàn lực tranh đoạt danh ngạch Hoàng Bảng, người nọ vừa bại lập tức có người nhảy lên lôi đài cùng nàng đối chiến.
Bên kia đối thủ của Bạch Vũ Tích cùng cấp với nàng, còn là một nữ nhân.
Nữ nhân kia tư sắc bình thường, khi nhìn thấy vẻ xinh đẹp thanh thuần của Bạch Vũ Tích trong lòng lập tức dâng lên vẻ đố kỵ.
Nữ nhân kia ra tay khá tàn nhẫn, từng chiêu luôn công kích vào yếu hại của Bạch Vũ Tích.
Bạch Vũ Tích tu luyện Thủy Nguyệt thần công, nàng duyên dáng né tránh, trường kiếm màu lam vẽ ra từng đạo lam sắc quang mang miễn cưỡng đón đỡ chiêu thức của đối thủ.
Bạch Vũ Tích dựa vào đan dược đột phá hoàng cấp trung giai, cảnh giới chưa được củng cố, nhưng uy lực kiếm kỹ bất phàm, bằng không đã bị đối phương đánh bại.
Nhưng nữ nhân kia không muốn dây dưa quá lâu, không công kích thành lập tức triệu hóa ra linh thú.
Đó là một đầu Tuyết Phong Điêu ngũ giai đê cấp, thân thể thật lớn bao phủ hơn phân nửa lôi đài.
- Phong Điêu, cùng ta giết tiểu phiêu tử này!
Nữ nhân kia thật hung tàn, vừa mở miệng đã muốn giết chết Bạch Vũ Tích.
Ngân kiếm trong tay nàng chém ra từng đạo nhũ băng cường đại đánh tới Bạch Vũ Tích, đồng thời Tuyết Phong Điêu cũng bổ nhào xuống, điêu trảo hướng đầu Bạch Vũ Tích chộp tới.
Bạch Vũ Tích bỗng nhiên lộ vẻ kiên định, thay đổi bộ dạng mềm mại vừa rồi, trong lòng thầm hô:
- Ta tuyệt đối không thể để cho thiếu gia mất mặt!
- Thủy Nguyệt Kính Mạc!
Bạch Vũ Tích hô to một tiếng, lam sắc trường kiếm hóa thành mềm mại, từng đạo lam sắc thủy lưu hình thành một màn nước như trăng tròn, mà bên trong tách ra tuyến phản quang cường đại.
Hưu!
Nữ nhân kia bắn tới nhũ băng liền bị màn nước đánh bật ngược trở ra.
Mọi người chung quanh nhìn thấy cảnh này lập tức ồ lên.
Nữ nhân kia nhìn thấy nhũ băng bắn ngược trở lại liền kinh hoảng, vội vàng đem nhũ băng đánh văng xơ xác.
Nhưng Phong Tuyết Điêu đã từ bên trên chộp xuống, Bạch Vũ Tích căn bản không kịp tiếp tục công kích.
Nhưng ngay khi Tuyết Phong Điêu sắp chộp trúng đầu nàng, một đạo ảnh tử tuyết trắng nháy mắt hiện đi ra.
Chi!
Đó chính là linh thú bạch hồ của Bạch Vũ Tích, thân hình nhỏ xinh của nó nháy mắt hóa lớn, năm đuôi hồ ly nháy mắt vung lên.
Tuyết Phong Điêu bị khí thế của nó làm hoảng sợ, nhưng không đình chỉ công kích mà chuyển mục tiêu sang bạch hồ.
Đáng tiếc cấp bậc đôi bên kém xa, hiện giờ bạch hồ đã tăng lên tới thực lực ngũ giai đỉnh.
Chỉ thấy năm đuôi hồ ly biến dài, nháy mắt bao trùm Tuyết Phong Điêu, giống như hoa ăn thịt người đem nó trói buộc chặt chẽ.
Chênh lệch giữa đôi bên quá lớn, hơn nữa bạch hồ còn có huyết thống thánh thú, sức chiến đấu đương nhiên cường hãn hơn linh thú bình thường.
Phốc phốc!
Đuôi bạch hồ rành rành đem Tuyết Phong Điêu ngũ giai xé thành mấy mảnh.
Mà nữ nhân đang triền đấu với Bạch Vũ Tích, chứng kiến linh thú của mình bị giết chết, tâm thần chấn động lộ vẻ khủng hoảng.
Nàng vừa định mở miệng nhận thua, trường kiếm Bạch Vũ Tích đã đâm vào cổ họng của nàng.
Trong lòng nàng thầm hô:
- Mạng ta xong rồi!
Ai ngờ trường kiếm vững vàng dừng lại trước cổ họng nàng, không đâm thủng.
- Ngươi nhận thua đi!
Bạch Vũ Tích thản nhiên nói, tâm địa của nàng vẫn thật quá mềm!
Nhìn thấy một màn này, Lăng Tiếu không khỏi lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ:
- Xem ra nàng không thích hợp tham gia chiến đấu!
Lăng Tiếu cũng không có ý tứ trách móc nàng, hắn biết đây là bản tính của Bạch Vũ Tích, hắn cũng không muốn ép buộc nàng thay đổi, bằng không nàng cũng không còn là chính nàng.
Trên lôi đài thứ bảy, Huyền Diệu đã đem đối thủ của mình đánh bại, hơn nữa giải quyết cuộc chiến chỉ trong năm chiêu, xem thần sắc nhẹ nhàng cùng tư thế oai hùng nho nhã cầm quạt phe phẩy, thật có không ít nữ tử phải kinh hô.
Lăng Tiếu cười nhẹ:
- Thần côn lại bày phong cách giả vờ giả vịt kia, quả nhiên làm cho bổn thiếu xấu hổ xưng đồng bạn ah!
Nếu lời này bị Huyền Diệu nghe được, chỉ sợ đã mắng ngược lại:
- Ta làm sao dám so sánh với kẻ luôn tự kỷ như ngươi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.