Chương trước
Chương sau
Không sai, nghe nói công pháp này của họ nhất định phải hấp thu thú huyết của Thiết Giáp thú phụ trợ mới đạt tới đại thành, sau khi đại thành phòng ngự của bọn họ có thể so sánh với huyền khí cao giai, thậm chí là linh khí đê giai.
- Nhìn phòng ngự của Chung Đồng đã sắp đạt tới cảnh giới đại thành, khó trách không hề có chút sợ hãi.
- Công kích không sai, chỉ tiếc vô dụng với ta!
Chung Đồng âm trầm nói một câu, trường thương xoay quanh, một đạo thương mang màu vàng đất nhanh như tia chớp hướng người kia bắn tới.
Người nọ vội vàng thối lui, cùng lúc đó triệu hoán ra linh thú hộ thân.
Nhưng không ngờ chiêu đó của Chung Đồng chỉ là hư chiêu, chiêu kế tiếp mới là thực sự.
Chỉ thấy hắn lăng không nhảy lên, trường thương đâm tới năng lượng cường hãn khiến không khí chung quanh không ngừng kêu vang rít gió.
Người kia nhanh chóng dừng lại hành động triệu hoán linh thú, trường kiếm hoành ngang chống đỡ thương ảnh.
Đinh đương!
Phốc!
Địa hoàng trung giai cảm thấy cổ họng chợt ngọt lịm, trường kiếm bị năng lượng cường hãn trực tiếp đánh bay, thân thể văng ra khỏi lôi đài.
Chung Đồng tiêu sái từ trên giáng xuống, hất nhẹ mái tóc, thần sắc thập phần cuồng vọng nói:
- Còn có ai lên khiêu chiến bổn thiếu!
Chung Đồng xuất một chiêu mạnh mẽ trấn áp đối thủ, thực lực đã ngang ngửa hoàng cấp cao giai.
Nhưng một chiêu của hắn tuy mạnh, vẫn không ngừng được lòng hiếu chiến của những đối thủ khác.
- Chư Khôn muốn tiếp chiến tiểu oa nhi ngươi!
Một lão giả chừng bảy mươi tuổi hét lên một tiếng, cầm liêm đao khí mãnh liệt vọt lên lôi đài.
- Bí thuật của Trung Vực quả nhiên cường đại.
Lăng Tiếu quan sát huyền kỹ phòng ngự vừa rồi của Chung Đồng, nhịn không được tán thán.
- Đây chỉ xem là bí thuật trung tầng, một khi gặp phải nhân tài kiệt xuất của mười tám thế lực lớn, ngươi sẽ cảm thấy mở rộng tầm mắt.
Huyền Diệu đứng một bên phụ họa.
- Phải, nhìn xem tình hình chiến đấu ở những lôi đài khác một chút, đợi lát nữa chúng ta tách ra lên chiến đi, như vậy có thể né tránh phải đối chiến với người một nhà.
Lăng Tiếu cười khẽ nói, ánh mắt nhìn qua lôi đài thứ hai, thứ ba, cùng thứ tư.
Trên ba lôi đài kia chính là ba tỷ muội Minh gia.
Ba nữ tử phong tư thượng giai, dáng người tuyệt đẹp, thân thể không ngừng vũ động, vừa mỹ lệ vừa tràn đầy tính sát thương.
Ba nữ tử đã thắng liên tục ba trận, hơn nữa vẫn chưa sử dụng linh thú hộ thân, đủ thấy thực lực của các nàng không hề kém hơn Chung Đồng.
Lăng Tiếu lướt mắt nhìn sang lôi đài khác, đột nhiên ánh mắt hắn ngừng lại trên lôi đài thứ tám.
Trên lôi đài thứ tám là một thanh thiếu niên thần sắc lạnh lùng, trong tay cầm trường kiếm màu xanh, từng đoàn thanh sắc năng lượng không ngừng chớp động quanh thân, trong ánh mắt tràn ngập thần sắc ngạo nghễ tự tin vô cùng.
Hắn đã liên tục chiến thắng năm trận, là người đầu tiên có số trận thắng nhiều nhất, cũng là người nhanh nhất.
Mọi người đều nhận ra hắn chính là một trong năm đệ tử chân truyền của Lam Dương giáo tên Thân Mạt, thực lực hoàng cấp cao giai tân tấn, tu luyện mộc hệ, thiện sử trường kiếm.
Lúc này một địa hoàng vừa nhảy lên khiêu chiến Thân Mạt.
Người này thực lực hoàng cấp cao giai, cầm Liệt Văn chiến đao trong tay, dưới thân là Phệ Kim Thử ngũ giai trung cấp.
Người kia không nói lời nào, vừa nhảy lên liền tách khỏi linh thú, toàn lực công kích về hướng Thân Mạt.
Thân Mạt thần sắc lạnh lùng cực điểm, tựa hồ không hề để mắt vào công kích của đối thủ.
Khi thấy công kích đi tới trước mặt, Thân Mạt bắt đầu động, toàn thân hắn như hóa thành ảo ảnh, một thành hai, đồng thời chém ra kiếm quang, đem công kích toàn bộ hóa giải.
Cùng lúc đó đạo phân thân thứ ba cũng từ bên hông đâm thẳng tới đối thủ.
Người kia hoảng hốt, nhanh chóng đón đỡ, huyền kỹ cường đại không ngừng nở rộ bay ra.
Kiếm quang của Thân Mạt cổ quái tới cực điểm, vốn một kiếm đâm thẳng ra chợt vặn vẹo, vòng qua công kích của đối thủ, trực tiếp đâm vào thắt lưng hắn.
Lúc này Thân Mạt chỉ có một ảnh tử đứng trước địa hoàng cao giai, trường kiếm đâm vào trên người hắn, miệng nói:
- Chết đi!
Dứt lời trường kiếm vung lên, người kia không còn cơ hội lui ra phía sau, lập tức bị chém thành hai nửa.
Mùi máu tươi dày đặc làm mọi người quanh lôi đài thứ tám muốn nôn mửa.
Nhìn thấy một màn như vậy, Lăng Tiếu khẽ cau mày lẩm bẩm:
- Lại là bí thuật Phân Thân!
Huyền Diệu dường như hiểu biết hết thảy, lập tức giải thích:
- Đây là bí thuật độc hữu của Lam Dương giáo, nghe nói tu luyện đại thành có thể đồng thời phân thành mười hai phân thân, mà vị đệ tử kia hiển nhiên chỉ xuất ra ba bốn phân thân, có lẽ chỉ mới đạt được chút thành tựu mà thôi, nhưng trong cuộc chiến giữa đồng cấp thủ đoạn này của hắn thật làm người đau đầu, lần này có lẽ Lam Dương giáo chí ít có hai người tiến vào trước mười.
Lăng Tiếu gật đầu nói:
- Quả thật như thế, nếu mọi người gặp phải hắn nhất định cần cẩn thận, kỳ thật trong những phân thân kia chỉ có một là chân thật, ngoài ra chỉ là hư ảnh, vì vậy lực công kích sẽ không quá mạnh mẽ, trong tích tắc chân thân của hắn công kích, chỉ cần bảo vệ kỹ điểm này ưu thế sẽ không còn tồn tại.
Dừng một chút hắn mới nói:
- Tốt lắm, thời gian không còn bao nhiêu, mọi người lên dự thi đi, ta muốn nhìn xem trong chúng ta ai có tư cách đi vào vòng thứ hai.
- Được, lão đại, ngươi xem ta.
Diệp Vân Phong sục sôi ý chí chiến đấu, lên tiếng, lập tức đuổi tới lôi đài thứ nhất.
Thật hiển nhiên hắn muốn đánh rơi đối thủ từ lôi đài đầu tiên.
Thải Hà Nguyệt cùng Bạch Vũ Tích nhìn nhau, đi tới lôi đài thứ năm cùng thứ sáu.
Huyền Diệu lựa chọn lôi đài thứ bảy, đó là một tráng hán vạm vỡ như tháp sắt, thực lực hoàng cấp trung giai đỉnh.
Lăng Tiếu vẫn chưa rời khỏi, chỉ đưa mắt nhìn mọi người lên ứng chiến.
Bại Gia Tử có chút khó hiểu hỏi:
- Lão đại, loại tỷ thí này thật sự nhàm chán, ngươi vì sao cần tham gia, với thực lực của ngươi chơi với họ quả thật là khi dễ người ta thôi!
Lăng Tiếu cười ha ha:
- Ha ha, ta còn chưa cường đại tới mức không xem ai ra gì, trò chơi này mặc dù có chút nhàm chán, nhưng cũng còn chỗ phấn khích.
Lúc này Phong Nha đột nhiên nói:
- Từ trước tới nay Hoàng Bảng chi tranh đều là cuộc chiến tập hợp các tinh anh, với thực lực bây giờ của các ngươi muốn đi ra Lam Dương thành chỉ sợ không dễ dàng.
Phong Nha chưa từng nhìn thấy sức chiến đấu của Lăng Tiếu, nhưng hắn nhìn ra thực lực của Lăng Tiếu, dù là đệ tử của Tà Đế đại nhân, có thực lực vượt cấp chiến đấu, nhưng muốn đi được xa hơn chỉ sợ là không đơn giản.
Cho nên hắn nói ra lời này rõ ràng là không xem trọng nhóm người Lăng Tiếu.
Nghe lời bình luận của Phong Nha, Lăng Tiếu chỉ cười không hề phản ứng.
Nhưng Tàn Báo có chút mất tự nhiên, thật hiển nhiên hắn không đồng ý lời của Phong Nha, bởi vì hắn hiểu biết Lăng Tiếu nhiều hơn Phong Nha chỉ nhìn thấy mặt ngoài.
Trên lôi đài thứ nhất, Diệp Vân Phong đã đối chiến cùng Chung Đồng.
Đối với cuộc chiến này Lăng Tiếu thật xem trọng, thứ nhất Diệp Vân Phong cao hơn Chung Đồng một giai, nếu không thể thắng được Chung Đồng, quả thật không xứng tiếp tục truy tùy hắn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.