Chương trước
Chương sau

Những người khác ý thức được không ổn, mấy nam nhân đồng thời bỏ chạy tứ tán.
Hùng Hậu Thiên thực lực thiên tôn cao giai, ngay cả một chiêu của người ta cũng không chống đỡ được, huống chi thực lực của bọn hắn còn không sánh bằng Hùng Hậu Thiên.
Hưu hưu!
Mười ngón tay của Tàn Báo huy động, từng đạo hắc sắc năng lượng từ trong ngón tay bay vút ra.
Mấy người vừa bỏ chạy không một kẻ nào may mắn thoát khỏi.
Tiếp theo Tàn Báo khẽ vẫy tay, đem mấy cỗ thi thể hấp xả tới không trung, một tay vung lên.
Oanh long!
Mấy cỗ thi thể nháy mắt nổ tung, từng đoàn máu tươi từ trên trời giáng xuống.
Tàn Báo ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ vẻ si mê, tùy ý cho máu tươi rơi xuống trên mặt hắn.
Những nữ nhân có mặt đều bị một màn này làm kinh sợ kêu to, có người bị dọa ngất xỉu.
Hùng Hậu Thiên biết được không ổn, nhanh chóng phi thân bay lên, chuẩn bị chạy khỏi nơi này tính sau.
Nhưng hắn phát hiện mình mới bay lên được mười thước giống như bị vật gì ngăn trở, rốt cục không thể nhúc nhích.
- Đế…đế giai đại phương thế giới!
Hùng Hậu Thiên lộ vẻ kinh hãi thất thanh hô to.
Ngay sau đó Hùng Hậu Thiên chỉ cảm thấy có một cỗ hấp lực cường đại làm thân thể hắn không tự chủ được rơi xuống.
Phanh!
Hùng Hậu Thiên hung hăng tạp xuống mặt đất, toàn thân bị ném đến choáng váng.
- Đại…đại nhân tha mạng ah!
Hùng Hậu Thiên nhìn Tàn Báo cầu xin.
Hắn làm sao cũng không rõ vì sao có siêu cấp cường giả đế cấp tìm tới mình, chẳng lẽ vừa rồi bọn hắn thảo luận đã bị người ta nghe thấy được?
Nghĩ đến đây, toàn thân Hùng Hậu Thiên toát mồ hôi lạnh.
Hắn đã thói quen tác oai tác phúc tại Minh thành nhiều năm, đương nhiên không muốn mất mạng.
Tàn Báo lau vết máu dính trên khóe môi hỏi:
- Phong Nha là gì của ngươi?
- Phong…Phong Nha là?
Hùng Hậu Thiên có chút nói lắp.
- Ngươi không biết Phong Nha?
Thần sắc Tàn Báo lạnh lẽo quát.
- Ngài…ngài nói Phong Nha lão tổ sao? Hắn…hắn là tổ sư của ta.
Hùng Hậu Thiên chợt nhớ ra nhanh chóng đáp.
- Tổ sư của ngươi? Hiện tại Minh Thủy môn do hắn trấn thủ sao?
Tàn Báo thoáng nhíu mày hỏi.
Hùng Hậu Thiên nuốt nước bọt nói:
- Đại…đại nhân…ngài…ngài là thái thượng trưởng lão của chủ môn sao?
- Trả lời câu hỏi của ta là được, nói thêm một câu dư thừa thì đi chết đi!
Tàn Báo trầm giọng nói.
- Dạ…dạ, tiểu nhân biết.
Hùng Hậu Thiên gật đầu nói, sau đó nói tiếp:
- Ba ngàn năm trước lão tổ đã đi, hiện tại trấn thủ Minh Thủy môn là Âm Quỷ lão tổ!
- Phong Nha đã chết? Chẳng lẽ hắn không đột phá được đế cấp?
Tàn Báo lộ ra vẻ ưu thương nói.
- Nghe nói năm đó lão tổ tu vi bán đế, vì sao chết thì tiểu nhân cũng không biết.
Hùng Hậu Thiên đáp.
- Âm Quỷ lão tổ kia là người phương nào, thực lực ra sao?
Tàn Báo lại hỏi.
- Hiện tại hắn là thái thượng trưởng lão của chủ môn, nghe nói tu vi bán đế, là đại nhân vật do chủ môn an bài tới.
Hùng Hậu Thiên đáp.
- Chỉ là bán đế sao?
Tàn Báo có chút không tin lẩm bẩm nói.
- Đại nhân, ngài…ngài còn muốn biết gì nữa? Tiểu nhi nếu biết sẽ nói hết.
Hùng Hậu Thiên thấy Tàn Báo cũng không ra tay giết hắn, nghe khẩu khí lại giống như từng quen biết với lão tổ sư, điều này làm cho hắn nảy sinh hi vọng.
- Không cần, vẫn để ta tự mình tìm đáp án nhanh hơn.
Trong mắt Tàn Báo lóe hung quang thản nhiên nói.
Tiếp theo hắn vung tay chộp xuống đầu Hùng Hậu Thiên.
Hùng Hậu Thiên muốn bật lui ra phía sau, đáng tiếc hắn phát hiện thân thể mình không thể động đậy.
- Không…đại nhân tha mạng!
Hùng Hậu Thiên phát ra tiếng thét thê lương.
Đáng tiếc Tàn Báo không để ý tới hắn, một tay chộp vào đầu Hùng Hậu Thiên, một cỗ hắc sắc hấp lực cường đại truyền vào thiên linh huyệt của hắn, tiếp theo linh hồn hắn bị mạnh mẽ rút đi ra.
Tàn Báo hít nhẹ một hơi, đem linh hồn của Hùng Hậu Thiên hút vào trong cơ thể.
Thân thể Hùng Hậu Thiên mềm nhũn, hai mắt vẫn chưa kịp nhắm lại đã chết.
Tàn Báo tiêu hóa trí nhớ linh hồn của hắn một lúc lâu, sau đó mở mắt thản nhiên nói:
- Xem ra Minh Thủy môn vẫn còn ở trong Chiểu Trạch sâm lâm, vậy thì dễ làm!
Sau đó Tàn Báo tùy ý triệt hồi hắc sắc vụ khí bao phủ khắp phủ thành chủ, biến mất tại chỗ.
Không bao lâu sau Tàn Báo đã về tới bên cạnh Lăng Tiếu.
- Thiếu gia, ta đã trở về!
Tàn Báo cung kính khom người nói.
- Được, có tin tức sao?
Lăng Tiếu hỏi.
- Thiếu gia, Minh Thủy môn vẫn còn ở trong Chiểu Trạch sâm lâm cách nơi này không xa.
Tàn Báo đáp.
- Tốt, vậy ngày mai chúng ta đánh lên.
Lăng Tiếu thoáng hiện sát khí nói.
- Nhưng mà…
Tàn Báo do dự muốn nói gì đó.
- Có chuyện nói thẳng.
Lăng Tiếu nói.
- Địa thế của Chiểu Trạch sâm lâm hiểm trở, chung quanh tràn ngập độc vật độc chướng, muốn thâm nhập vào chỉ sợ là không dễ dàng.
Tàn Báo giải thích.
- Việc này không có gì phải sợ, bằng thực lực của ngươi chẳng lẽ không thể đem chúng quét sạch sao?
Lăng Tiếu thật tự tin nói.
- Thiếu gia nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, độc chướng nơi đó không tầm thường, cho dù là ta cũng phải cẩn thận ứng đối.
Tàn Báo nhắc nhở.
- Được, ta có chừng mực, ngày mai lập tức chạy tới Chiểu Trạch sâm lâm huyết tẩy Minh Thủy môn!
Lăng Tiếu không kiên nhẫn đáp.
Tàn Báo không nói thêm gì nữa, trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy được việc này sẽ không đơn giản.
Sáng hôm sau, trong Minh thành truyền ra tin tức kinh người.
Thành chủ Minh thành Hùng Hậu Thiên chết trên bụng nữ nhân, khi chết thân hình còn hoàn toàn trần trụi.
Sau khi tin tức này truyền ra trong Minh thành xôn xao một mảnh!
Phải biết rằng Hùng Hậu Thiên đã là thiên tôn cao giai, lấy thực lực của hắn ở trong Minh thành đã xem như đứng đầu, ngoài bán đế cũng không ai khả năng xử lý hắn.
Mọi người đều suy đoán Hùng Hậu Thiên đắc tội nhân vật nào đó, lại chết an tĩnh tới như vậy, ngay cả thanh âm chiến đấu cũng không nghe được thì đã chết.
Ngay lúc trong Minh thành còn đang ngờ vực, đoàn người Lăng Tiếu đã rời khỏi thành trì.
Nhưng theo sau bọn họ vẫn còn một ít kẻ không có mắt.
Sau khi đoàn người Lăng Tiếu ra khỏi Minh thành, những người kia lập tức triệu hoán linh thú vây công bọn họ.
Kết quả không cần phải nói, toàn bộ đi tìm cái chết.
- Bắc Thủy Giới quả nhiên đủ loạn, đoạt tiền cướp sắc nơi nào cũng có.
Lăng Tiếu đem không gian giới Bại Gia Tử đưa qua thở dài nói.
- Ta xem ngươi đang ao ước có thêm vài nhóm người tìm tới, như vậy thu nhập cũng nhiều hơn một ít.
Huyền Diệu đứng một bên cười nói.
- Ha ha, vẫn là thần côn hiểu biết ta.
Lăng Tiếu thoải mái cười to.
Huyền Diệu nói không sai, hắn quả thật hi vọng có thêm nhiều người tới gây phiền toái, như vậy hắn có thể vét lớn thêm một số.
Sau đó mọi người triệu hoán linh thú, cùng chạy tới Chiểu Trạch sâm lâm cách Minh thành không xa.
Chiểu Trạch sâm lâm ở Bắc Thủy Giới cũng là một khu vực hung hiểm nổi danh, diện tích thật lớn, hàng năm độc khí bao phủ không tan.
Sinh tồn trong khu vực này đều là linh thú kịch độc cùng độc hoa cùng độc thảo.
Đối với độc dược sư mà nói, nơi này là thiên đường của bọn họ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.