Chương trước
Chương sau
- Địa Ngục thành? Nghe qua như rất khủng bố?
Lăng Tiếu nghi hoặc hỏi.
Huyền Diệu phe phẩy Bạch Chỉ Phiến nói:
- Nơi đó hàng năm đều có trận chiến phát sinh, thực lực không đủ sẽ bị giết, cho dù có người chiếm lĩnh được nơi đó, nhưng thời gian dài sẽ bị âm khí của Vong Hồn sơn mạch ảnh hưởng, nghe nói trước kia có một tán tu đế cấp chiếm lĩnh Địa Ngục thành nhiều năm, đây xem như là vị thành chủ lâu nhất của Địa Ngục thành, nhưng về sau hắn lại chết bất đắc kỳ tử trong thành, việc này liền tạo thành khủng hoảng, cho nên không ít cường giả cũng không muốn đến nơi đó sợ lây dính xui xẻo, chỉ có những hạng người hung ác quen giết chóc mới ở lại nơi đó.
- Nghe ngươi nói như vậy, Địa Ngục thành chẳng phải đầy điềm xấu, vậy thần côn ngươi còn muốn ta đến đó kiến công lập nghiệp, ngươi rõ ràng muốn cho bổn thiếu đi tặng mạng sao?
Lăng Tiếu tức giận nói.
Ngay cả đế cấp cũng tặng mạng, hắn cũng không tự đại tới mức nghĩ mình cường đại hơn đế cấp.
- Ha ha, thiếu gia có thể yên tâm, với mệnh cách dẻo dai như con gián của thiếu gia, Địa Ngục thành căn bản không làm gì được ngươi, ngươi còn nhớ Cổ thành không? Nơi đó được xưng là cấm địa Nam Hoang, không phải bây giờ cũng đã bị ngươi vén tan mây mù, ta có tin tưởng đối với ngươi.
Huyền Diệu cười nhẹ nói.
- Thôi đi, bổn thiếu cảm giác mình không có mệnh cách cường đại như con gián, tuyển chỗ khác đi.
Lăng Tiếu lo lắng nói.
Huyền Diệu cười khổ:
- Tuy Địa Ngục thành là hung địa, nhưng linh khí nồng đậm không kém hơn bất kỳ thế lực lớn nào, tu luyện ở đó sẽ nhanh gấp mấy lần, hơn nữa không cần lo lắng bị thế lực khác chạy tới tranh đoạt, có thể an tâm mà phát triển.
- Ngươi nói tựa hồ có chút đạo lý, nhưng bổn thiếu không nên đi dính xui tốt hơn.
Lăng Tiếu khoát tay cự tuyệt.
Huyền Diệu khẽ lắc đầu, không nói thêm lời nào, trong lòng hắn biết rõ Lăng Tiếu muốn kiến nghiệp ngoại trừ Địa Ngục thành không còn nơi nào khác!
Phủ thành chủ Minh thành không lớn lắm, từ xa nhìn lại có chút điêu tàn không chịu nổi.
Bởi vậy có thể thấy được người làm thành chủ nơi này tựa hồ cũng không quá để ý hoàn cảnh nơi ở của mình.
Nơi này cũng không canh gác sâm nghiêm, chỉ có thanh âm tiếng ca múa cùng tiếng cười vui không dứt.
Bên trong đại sảnh thành chủ phủ, một đội vũ cơ đang uốn éo vòng eo thủy linh như rắn nước, dáng người ngỗ ngược khiến các nam nhân thô lỗ ngồi chung quanh đều sáng mắt, thậm chí có một hai người chảy cả nước bọt.
Nam nhân ngồi trên thượng vị đang không ngừng uống rượu, sau lưng hắn có hai thiếu nữ đang hầu hạ.
Người này chính là thành chủ Minh thành Hùng Hậu Thiên, thực lực thiên tôn cao giai.
Uy vọng của hắn trong Minh thành cực cao, một ít đại ác nhân trong thành trên cơ bản đều cho hắn một ít mặt mũi.
Tính tình hắn háo sắc cực độ, cơ hồ hàng đêm đều mở tiệc trong phủ thành chủ, cùng bằng hữu nghe ca múa, cuối cùng sẽ cùng bằng hữu hưởng thụ nữ nhân, hoang dâm đến cực điểm.
Hùng Hậu Thiên uống ngụm rượu nói:
- Nghe nói năm tên sửu bát quái bị người làm rụng rồi?
Một nam nhân ngồi bên dưới đáp:
- Không sai, là bị một thiếu niên thoạt nhìn chưa đầy hai mươi tiêu diệt, thiếu niên cùng những người khác hẳn là mới từ nơi khác tới, trong đó có ba nữ nhân đi theo, che khăn nên không thấy ra khuôn mặt, nhưng nhìn dáng người thật tốt, nhìn thấy thật muốn chơi thử xem.
- Thiếu niên chưa đầy hai mươi? Còn có ba nữ nhân dáng người thật tốt?
Hùng Hậu Thiên hí mắt hỏi.
Người kia lại nói:
- Đúng vậy, là ta tận mắt nhìn thấy, nhưng việc này nhắc tới cũng kỳ quái.
Người nọ đem chuyện xảy ra hôm nay kể lại cho Hùng Hậu Thiên nghe qua một lần, còn đặc biệt cường điệu cái chết quỷ dị của tên đầu trọc cuối cùng.
- Xem ra trong đoàn người kia khẳng định có cao nhân tồn tại.
Hùng Hậu Thiên lộ ra vài phần thần sắc suy tư, tiếp đó lại hỏi:
- Hiện giờ bọn hắn còn trong thành không?
- Bọn hắn ở lại trong một khách điếm ở Đông Nhị Nhai.
Người nọ đáp.
- Tốt, xem ra đối phương cũng là người can đảm, ngày mai ta tự mình đi xem bọn họ, xem bọn hắn có nguyện ý đem ba nữ nhân kia đưa cho bổn thành chủ hay không.
Hùng Hậu Thiên lớn tiếng nói, tiếp theo ném bát rượu trong tay, kéo một thiếu nữ bên cạnh vào lòng, trên mặt lộ vẻ dâm đãng, bàn tay xé nát vạt áo thiếu nữ, làn da trắng như ngọc của nàng bại lộ đi ra, bộ ngực đầy đặn nhẹ nhàng chớp lên, làm người ta nhìn thấy máu huyết sôi trào.
Đám nam nhân bên dưới đều nuốt nước bọt, bộ dạng đầy vẻ háo sắc.
Hùng Hậu Thiên cúi đầu ngậm vào bộ ngực thiếu nữ, bàn tay không ngừng du đãng trên người nàng, khiến nàng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.
Hùng Hậu Thiên tựa hồ còn chưa thấy đủ, bế bổng thiếu nữ lên, xé bỏ toàn bộ quần áo trên người nàng, chính hắn cũng cởi hết quần áo, lộ ra tiểu đệ đầy dữ tợn.
Tiếp theo hắn hung hăng đâm vào người thiếu nữ.
Một thanh âm tiếng hét vút cao lên.
Mấy nam nhân bên dưới đã không còn chịu nổi, đều bổ nhào tới nhóm vũ cơ, tựa hồ chỉ cần chậm trễ một khắc bọn hắn sẽ bị nổ tan xác.
Trong lúc nhất thời từng trận tiếng thở dốc vang vọng trong đại sảnh.
Một đạo thân ảnh lăng không bước trên bầu trời đi tới, vẻ mặt mang đầy ý thị huyết, quanh thân tản ra trận trận hắc sắc vụ khí.
Hắc sắc vụ khí dần dần hòa tan cùng bóng đêm, tựa hồ không ai cảm giác được khác thường.
Chỉ thấy hắc sắc vụ khí dần dần chậm rãi bao phủ khắp thành chủ phủ.
Mọi người trong thành chủ phủ đang chìm đắm trong trụy lạc vui chơi, tựa hồ không ý thức được nguy hiểm đã buông xuống trên đầu mình.
Thân ảnh kia xuyên qua hắc sắc vụ khí, đi vào bên trong thành chủ phủ.
Lúc này Hùng Hậu Thiên giống như cảm ứng được điều gì, đem nữ nhân trong ngực mình đẩy ra xa.
- Người nào?
Hùng Hậu Thiên cũng không kịp mặc quần áo, quay người quát lớn.
Tàn Báo chậm rãi đi vào, lạnh lùng nhìn thoáng qua thân hình trần trụi của hắn, thần sắc lộ ra vẻ khinh thường, tiếp theo nói:
- Người muốn mạng ngươi!
- Thành chủ đại nhân, hắn…hắn chính là người đi cùng thiếu niên kia hôm nay.
Một nam nhân nhìn thấy Tàn Báo, lập tức hướng Hùng Hậu Thiên nói.
- Ha ha, lá gan thật lớn, đã bao nhiêu năm không người nào dám nói chuyện với Hùng Hậu Thiên này như vậy, ngươi là người đầu tiên.
Hùng Hậu Thiên không để ý tới thân hình trần trụi của mình, cười to một tiếng, tiếp theo vẻ mặt âm trầm nói:
- Ta ghét nhất bị người khác quấy rầy chính sự của ta, lão tử muốn băm ngươi cho linh thú của ta ăn!
Trong tay hắn hiện ra một nha luân hình tròn, cùng lúc đó một cỗ hào quang lan tỏa, hào quang hội tụ thành đại nha luân hình tròn, hướng Tàn Báo cắt tới.
Hùng Hậu Thiên vừa ra tay liền vận dụng toàn lực, đem tiểu phương thế giới suy diễn đi ra, nếu đối phương đã âm thầm tiếp cận không ai phát hiện, thực lực chắc chắn sẽ không yếu.
- Hừ!
Tàn Báo hừ lạnh một tiếng, một tay thành chưởng đao nhẹ nhàng vung lên, một đạo hắc sắc đao mang cường đại đem nha luân trực tiếp oanh thành hai nửa.
Phốc!
Hùng Hậu Thiên chỉ cảm thấy cổ họng ngọt lịm, toàn thân bị chấn bay ngược ra ngoài, máu tươi phun trào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.