Chương trước
Chương sau
Liễu Đông là đại đệ tử của hắn, từ khi vào tông môn đã được hắn ký thác kì vọng, đáng tiếc sau đó lại không hề có chút tiến triển nào, điều này làm cho hắn thất vọng không dứt. Song, trước đó không lâu Liễu Đông lại có thể luyện chế Tam phẩm đan dược, mặc dù là đê giai Tam phẩm đan dược nhưng mà cũng để cho cảnh giới của hắn đề thăng nhất phẩm.
Cái này khiến cho Chư Như Thường tương đối cao hứng, bọn họ cuối cùng có một tên Tam phẩm đệ tử, trong lòng cuối cùng tìm lại được một chút cảm giác thăng bằng.
Đáng tiếc, hiện tại đệ tử của hắn bị chết ở trước mặt hắn rồi.
Hắn có thể không giận sao? Nhưng mà hắn lại không có biệt pháp nào, lúc này trong lòng là hận Lăng Tiếu thấu xương.
- Chư trưởng lão, từ Diễm Hỏa cốc bắt đầu ngươi một mực nhằm vào ta, hiện tại ta bị trục xuất khỏi Dược phong ngươi còn không chịu bỏ qua cho ta đúng không? Bất quá ngươi yên tâm, hết thảy những chuyện ngươi làm đối với ta ta đều nhớ kỹ.
Lăng Tiếu đi tới bên cạnh Chư Như Thường vô cùng khinh miệt nói.
- Ngươi hỗn trướng, sư huynh ngươi mau bắt hắn a!
Chư Như Thường liên tiếp lui về phía sau mấy bước, hướng về phía Chư Như Thường kêu lên.
Nam Cung Thường Nhạc đang điều tra nguyên nhân mà Liễu Đông chết đi, đáng tiếc hắn lại không phát hiện bất kỳ vết thương nào, bởi vậy hắn không tiếp tục kết luận có phải là Lăng Tiếu hạ thủ hay không, nhưng mà hắn biết Liễu Đông chết đi tuyệt đối cùng Lăng Tiếu có liên quan.
- Để cho hắn đi đi, tin tưởng Mộc Hòe sẽ cho ta một câu trả lời thỏa đáng.
Nam Cung Thường Nhạc thở dài một hơi, phất phất tay nói.
- Sư huynh!
Chư Như Thường lần nữa kêu to nói.
Lăng Tiếu cũng đã sải bước đi ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ:
- Các ngươi sẽ vì lần này mà trả giá thật nhiều.
Lăng Tiếu mới vừa đi không bao xa, Hoa Hiểu Quế từ phía sau đi theo ra ngoài kêu lên:
- Lão đại ngươi không sao chứ?
Mới vừa rồi Lăng Tiếu bị Nam Cung Thường Nhạc oanh một chưởng, đổi lại là người bình thường chỉ sợ không chết cũng bị thương nặng.
Nhưng mà Lăng Tiếu chỉ bất quá hơi có chút vết thương nhẹ mà thôi, Kim Cương Ngũ Biến quyết vận chuyển mấy chu thiên liền có thể khôi phục rồi.
- Không có chuyện gì, Tiểu Quy sau này lão đại không ở bên cạnh ngươi, phải càng thêm cố gắng a, ngàn vạn không thể để cho Tiểu Tuyết rơi vào trong lồng ngực của nam nhân khác, bằng không lão đại không ngần ngại đem nàng đoạt tới làm nha hoàn.
Lăng Tiếu thu liễm tức giận lúc nãy, hướng về phía Hoa Hiểu Quế cười nói.
- Lão đại ta biết rồi, ta tuyệt đối sẽ không để cho Tiểu Tuyết ở cùng nam nhân khác.
Hoa Hiểu Quế nghiêm túc nói, trong lòng hết sức không muốn Lăng Tiếu rời đi Dược phong, vậy sau này hắn ở Dược phong liền không có bằng hữu rồi.
- Lúc này mới giống là đàn ông, đúng ròi, sau này liền để cho Vu Lãng ở bên người đi, hắn là một tên người hầu không tệ.
Lăng Tiếu vỗ vỗ bả vai của Hoa Hiểu Quế nói.
Vu Lãng trước kia là Lăng Tiếu chọn lựa làm dược phó cho hắn, hôm nay hắn không sống ở Dược phong nữa, nhưng cũng không hi vọng Vu Lãng lần nữa trở về trông coi dược điền.
Tiếp đó xoay người sang chỗ khác sải bước rời đi Dược phong
- Lão đại, bất kể ngươi đi đến đâu, ngươi cũng là lão đại của ta.
Hoa Hiểu Quế ở trong lòng kiên định thầm nghĩ.
...
Lăng Tiếu vừa mới trở lại dưới chân núi Mộc Kỳ phong, một đạo thân ảnh cứng cáp từ trên bầu trời lướt xuống.
- Ha ha, tiểu tử thúi rốt cuộc cam lòng trở lại rồi!
Thân ảnh kia đi tới trước mặt Lăng Tiếu nặng nề vỗ bả vai của hắn cười to nói.
Bỗng nhiên, trong lòng Lăng Tiếu chỉ cảm thấy ấm áp, lúc này một chân quỳ xuống nói:
- Sư phụ, đồ nhi trở lại.
Ở trong Dược phong chịu đối xử lạnh nhạt, giờ khắc này hắn mới phát hiện nguyên lai Mộc Hòe lão đầu này mới là chân tâm thật địa đối đãi với cái đồ đệ là hắn này. Lăng Tiếu quyết định, nhất định phải thay lão đầu khả ái này phát triển Mộc Kỳ phong!
- Hảo tiểu tử, ngươi... Ngươi tấn thăng đến trung giai Linh Sư rồi?
Mộc Hòe nhìn Lăng Tiếu cả kinh nói.
- May mắn đột phá!
Lăng Tiếu đáp một tiếng, lại nói tiếp:
- Sư phụ, chúng ta trở về trong phong rồi hãy nói.
- Tốt... Đột phá rất tốt, không hổ là hảo đồ đệ của Mộc Hòe ta, lúc này ta xem ai còn dám không để cho ngươi làm đệ tử chân truyền của Mộc Kỳ phong chúng ta.
Mộc Hòe thập phần vui vẻ đáp.
Hai người đồng loạt trở về Mộc Kỳ phong, trên đường đi những ngoại môn đệ tử của Mộc Kỳ phong đều thấy Lăng Tiếu cùng phong chủ của bọn họ hàn huyên thật vui, cũng biết tiểu tử này chính là đệ tử Lăng Tiếu mà phong chủ thích nhất rồi, tất cả mọi người cung kính hô lên một tiếng:
- Lăng Tiếu sư huynh.
Trở lại trên đỉnh, Mộc Hòe đối với Lăng Tiếu nói:
- Tiếu nhi, ngày sau ngươi liền ở lại Mộc Kỳ phong chúng ta đi, Dược phong bên kia liền đừng trở lại nữa.
Lời này của Mộc Hòe nói đến không rõ ràng, là không muốn Lăng Tiếu khổ sở.
Nhưng mà hắn cũng không biết Lăng Tiếu đã về trước Dược phong một chuyến rồi.
Lăng Tiếu nói:
- Sư phụ yên tâm, sau này ngài chính là sư phụ duy nhất của Tiếu nhi, Dược phong bên kia cho dù mời đệ tử trở về, ta cũng sẽ không đi về nữa.
Mộc Hòe kinh ngạc nhìn Lăng Tiếu mọt cái nói:
- Ngươi vừa rồi trước về Dược phong?
Trực tiếp, Lăng Tiếu không có chút nào khó hiểu mà đem chuyện mới vừa rồi phát sinh ở Dược phong toàn bộ nói cho Mộc Hòe.
Ba!
- Khốn kiếp, Nam Cung thất phu lại dám đả thương ngươi, ta đây phải đi tìm hắn tính sổ.
Mộc Hòe nghe được Lăng Tiếu bị Nam Cung Thường Nhạc đánh một chưởng, lập tức tức giận phách tan một cái bàn ở bên cạnh quát to.
Dứt lời, Mộc Hòe liền muốn hướng ngoài phòng mà bay đi.
May mà Lăng Tiếu gọi lại nhanh:
- Sư phụ, ngươi trước trở lại nghe ta nói hết đã.
Mộc Hòe bất phẫn lần nữa trở lại, tiếp tục nghe Lăng Tiếu giải thích.
Sau khi nghe xong, Mộc Hòe thần sắc âm trầm một chút hỏi:
- Tiếu nhi, thành thật mà nói, Bàng Quân phụ tử cùng Liễu Đông có phải là ngươi giết hay không?
Lăng Tiếu lần này không có phủ nhận, gật đầu đáp:
- Là ta giết!
- Ngươi... Ai, chẳng lẽ ngươi không biết giết hại đồng môn là tử tội sao?
Mộc Hòe nặng nề thở dài một hơi nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng nồng đậm.
- Sư phụ, nếu là bọn hắn trước muốn giết ta thì sao?
Lăng Tiếu hỏi ngược lại.
- Bọn họ muốn giết ngươi trước? Nói cho rõ ràng một chút!
Mộc Hòe lên tinh thần hỏi tới.
Lăng Tiếu lại đem chuyện đã xảy ra ngày hôm trước ở trong phủ thành chủ nói một lần cho Mộc Hòe.
- Thật can đảm, lại dám đánh chủ ý tới Cát Đồ!
Nghe xong được lời nói của Lăng Tiếu, Mộc Hòe lại hiện lên một cỗ sát cơ nồng đậm.
- Sư phụ quên đi, dù sao Liễu Đông đã chết, không có ai còn dám đánh chủ ý lên bọn họ rồi.
Lăng Tiếu khuyên.
- Ừ, đúng rồi, ngươi nói cháu gái của Cát Đồ là nữ nhân của ngươi.
Mộc Hòe khẽ lên tiếng, tiếp theo hỏi sang vấn đề khác.
Lăng Tiếu gật đầu thừa nhận nói.
- Tốt, vậy ngày mai ta liền bẩm báo tông chủ, để cho người khác thay thế Cát Đồ, để cho hắn trở thành chấp sự nội môn, nhưng chuyện này ta thiếu bọn họ nhiều lắm.
Mộc Hòe nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.