Vu Thần Khiết nói chuyện với giáo sư La sau đó đến toà nhà quản lý học viện bắt đầu hạng mục nghiên cứu.
Trong phòng thí nghiệm có ba nghiên cứu sinh và hai sinh viên chưa tốt nghiệp. Ngoài Vu Thần Khiết còn sinh viên năm bốn đang làm luận án bảo vệ tốt nghiệp cũng giúp đỡ hạng mục này, trong phòng thí nghiệm còn một máy vi tính không có ai dùng bây giờ thuộc về Vu Thần Khiết. Nghiêm Mặc giúp cô cài mấy phần mềm cần dùng cho hạng mục.
Nói đến giúp một tay, thật ra thì chuyện Vu Thần Khiết có thể làm cũng không nhiều. Cô chủ yếu là phụ trách một số cơ sở dữ liệu phân tích và biểu đồ, mà phần lớn nội dung hạng mục đều do Nghiêm Mặc và Hàn Tại Tư hoàn thành. Sau đó phòng thí nghiệm lại nhận một đề tài, Hàn Tại Tư bị Giáo sư La rút ra khỏi nhóm để nghiên cứu đề tài mới.
Kỳ 2 năm thứ hai đại học thứ còn bốn môn học chính, và hai môn phụ nữa, Vu Thần Khiết biết nếu như muốn tiếp tục được ở lại phòng thí nghiệm làm hạng mục thì thành tích không thể hạ xuống được, bởi vì ban ngày bất kể học cái gì cũng tập trung 100% tinh thần.
Từ tối thứ hai tới thứ sáu, hôm nào Vu Thần Khiết có rãnh đều đến phòng thí nghiệm giúp, chủ nhật chỉ cần không có việc gì cũng đến phòng thí nghiệm. Lúc cô ở phòng thí nghiệm ngây ngốc không nhất định đều làm một hạng mục, thỉnh thoảng Nghiêm Mặc sẽ để cô làm việc khác, có lúc nhờ cô hỗ trợ kiểm tra báo cáo.... lúc rãnh rỗi thì mang theo sách SPSS học, gặp chỗ không hiểu thì trao đổi với Nghiêm Mặc, chủ nhật mấy sinh viên cùng phòng thí nghiệm sẽ ăn chung bữa cơm.
Lần đầu tiên ở trong phòng thực nghiệm nhìn Nghiêm Mặc sửa bài tập thống kê cho mọi người, Vu Thần Khiết không nhịn được hỏi anh: "Học trưởng, tại sao lúc anh sửa bài tập lại dùng bút đen?"
Anh hơi sửng sốt, hình như đây là lần đầu tiên bị hỏi vấn đề như vậy: "Nơi này anh không có bút đỏ."
Sự thật rõ ràng.
Chẳng qua Vu Thần Khiết chưa bao giờ nghĩ đến câu trả lời đơn giản như vậy lại vô cùng phù hợp với logic.
Cô đột nhiên nhớ đến 《 Slamdunk 》 trong Lăng Nam Điền Cương huấn luyện viên rất tức giận hỏi Lưu Xuyên Phong tại sao lại lựa chọn đến Tương Bắc đi học, Lưu Xuyên Phong rất bình tĩnh nói một câu "Bởi vì gần".
Ngược nam sinh bị cô hỏi, nở nụ cười như tinh tế như mưa Xuân, ấm áp mà dịu dàng: "Em thích người khác dùng bút màu đỏ giúp em sửa bài tập hả?"
Vu Thần Khiết lắc đầu: "Cũng không phải. Chỉ là trước kia quen nhìn giáo sư dùng bút màu đỏ sửa bài tập, cho nên lần đầu tiên nhìn chữ màu đen không quen lắm, bây giờ cảm thấy màu đen rất được."
Có một lần ở trong phòng thực nghiệm Vu Thần Khiết thấy Nghiêm Mặc sử dụng SAS, sau mấy lần đứng ở phía sau nhìn cô hỏi một câu "Phần mềm này có dễ dùng không", kết quả ngày hôm sau Nghiêm Mặc cài phần mềm SAS này vào máy tính cho cô, còn cho cô mượn hai cuốn sách. Vu Thần Khiết cứ như vậy bắt đầu học tập SAS.
chỗ tốt của việc học SAS là: đây không phải là chương trình bắt buộc của môn Thống kê, cho nên Nghiêm Mặc dứt khoát chỉ cho cô toàn bộ thao tác. Có đôi khi cô đang thao tác trên máy vi tính lúc anh đi qua sẽ dừng lại dạy cô.
Vu Thần Khiết cảm thấy cuộc sống như thế rất tốt.
Chủ nhật, Thư viện đại học E.
Đến tầng một, Vu Thần Khiết cầm cuốn sách trên tay giơ cao về phía Lý Hồng: "Cậu đi bên kia đợi tớ...tớ đi trước mượn vài cuốn sách."
"Được, vậy tớ ra bên ngoài chờ cậu." Lý Hồng đi tới gần cửa chính, mở điện thoại di động lên gởi nhắn tin.
"Đã biết. Tớ mượn xong sách sẽ ra tìm cậu."
Nghiêm Mặc đứng ở phía ngoài hành lang phòng đọc sách tầng hai nghe điện thoại, sau khi kết thúc trò chuyện đóng điện thoại di động lại, lúc vô ý nhìn xuống thấy một nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đại sảnh thư viện tầng một thông thẳng đến tầng ba, đứng ở hành lang tầng hai có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh ở đại sảnh tầng một.
Cửa chính thư viện được làm bằng thuỷ tinh, ánh mắt trời màu vàng chiếu vào qua tấm thuỷ tinh, chiếu xuống sàn nhà cẩm thạch của đại sảnh tầng một, trải dài một dải vàng, chậm rãi di động dưới chân cô.
Trên tay của cô ôm một chồng sách, khoảng ba bốn cuốn sách đều rất dày, đi đến bàn mượn sách. Cô mặc một chiếc áo T shirt màu tím nhạt và một chiếc quần jean màu xanh lam, ăn mặc đơn giản nhưng lại toát lên sức sống của tuổi trẻ.
Nghiêm Mặc di chuyển tầm mắt dời về phía chồng sách trên tay cô.
khoảng cách giữa tầng một và tầng hai không xa, xuyên qua thấu kính cuối cùng anh cũng nhìn rõ bìa mặt của cuốn sách trên cùng kia: lớp nền màu đen, mặt trên bìa là năm chữ cái màu vàng to, phía dưới cuốn sách là hình vẽ màu lam trắng vô cùng quen thuộc.
Tất cả đều rất quen thuộc.
Là sách thống kê tháng trước anh vừa mới xem qua.
Anh cất điện thoại di động, lấy khuỷu chống trên lan can tầng hai, lẳng lặng đứng đó nhìn bóng dáng đang đứng trước bàn mượn sách tầng một, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, trong con ngươi đen nhánh dần dần hiện lên ánh sáng mà trước nay chưa từng thấy.
Cô đang cúi người nói chuyện với nhân viên bàn mượn sách, gò má được bao phủ trong một lớp ánh sáng màu vàng kim, giống như che lên một tầng lụa mỏng
Có hai nữ sinh đi ra từ phòng đọc sách tầng hau, một người trong đó nói khẽ nói với bạn đi cùng: "Nhìn, Sinh viên nam bên kia kìa."
Một người khác cười trả lời: "Giống như một bức tranh."
Nam sinh mặc quần ka-ki màu đất và áo sơ mi sáng màu, tay phải chống lan can, nhìn say sưa một góc nào đó dưới đại sảnh tầng một, ánh sáng chiếu lên người của anh, tạo thành hiệu ảnh không đồng nhất gò má cong nhẹ nhàng mà ôn nhã, con ngươi đen nhánh không chuyển động, một bên mặt cực kỳ đẹp.
Thời gian vào thời khắc này giống như dừng lại.
Sau khi làm thủ tục mượn sách xong, Vu Thần Khiết ôm chồng sách kia đi ra cửa chính thư viện.
Mà sinh viên nam đứng trên hành lang tầng hai, cũng thu hồi ánh mắt.
Anh cúi đầu nhìn điện thoại ở trong tay, lẳng lặng suy tư điều gì.
Lý Hồng nhìn chồng sách trên tay Vu Thần Khiết nói: "Lần sau cho dù bài tập môn thống kê cậu được A++ hoặc là A+++, tớ cũng không cảm thấy kỳ quái nữa."
Cô là một sinh viên học tập rất nghiêm túc, thành tích tất cả các môn đều không tệ, nhưng đối với môn thống kê thì chỉ học giới hạn trong sách giáo khoa. Không giống như Vu Thần Khiết đối với tất cả môn học khác yêu cầu không cao, duy nhất chỉ có môn thống kê lại dùng hết sức để học tập và nghiên cứu.
Vu Thần Khiết rút cuốn sách phía dưới cùng ra: "Quyển sách này đặc biệt mượn cho cậu và Phương Uý Hân đọc."
Lý Hồng vội vàng nhận lấy: "Tiểu thuyết à? Cám ơn cám ơn!"
Sáng thứ tư là tiết quản lý tài chính
Thời tiết càng ngày càng nóng, buổi trưa sau khi ăn cơm xong Vu Thần mua một cây kem que, vừa ăn vừa đi về phía ký túc xá.
Kết quả vừa đến đầu đường gặp Phương Uý Hân hấp tấp đạp xe đạp đến.
Phương Úy Hân nhảy xuống xe đạp, sau đó ném xe cho Vu Thần Khiết: "Vu Thần Khiết, tốt quá! Cậu đúng là cứu tinh của tớ! Tớ không có thời gian, cậu đạp xe đạp về giúp tớ được không?"
"A… Được." Vu Thần Khiết đỡ xe đạp, sau đó nhận lấy chìa khóa.
Đầu đường này cách túc xá lâu rất gần, đi bộ một phút liền đến.
Vu Thần Khiết dắt xe đạp đến dưới lầu ký túc, lúc này mới phát hiện ra cái vấn đề: kem que cô còn chưa ăn xong, phải sao để khoá xe đạp bây giờ?
Cô nghĩ một lát rồi dùng răng cắn que kem, lấy chìa khoá trog giỏ xe đạp ra, cúi người xuống khoá xe đạp.
Lúc rút chìa khoá ra đứng thẳng người dậy, nhìn thấy Nghiêm Mặc đứng cách đó năm mét nhìn mình.
Tại sao Anh lại ở chỗ này?
Vấn đề đầu tiên Vu Thần Khiết nghĩ đến là điều này.
Sau đó mới nhớ tới miệng mình đang ngậm một cây kem.
Lần này, hình tượng mất hết toàn bộ rồi.
Ngay lập tức, đầu của cô như muốn nổ tung. Núi lở tuyết tan, sấm sét vang dội, sóng biển xô bờ, đủ các loại gầm rú.
Vu Thần Khiết nhanh chóng đưa tay lên lấy que kem xuống, sau đó mới gật đầu chào anh, trong âm thanh có cảm giác nghẹn ngào: "Chào Học trưởng!"
Hoàn toàn mất hết hình tượng rồi.
Ai có thể nói cho cô biết, vì sao lúc cô mất mặt nhất luôn gặp anh?
Hoặc là nói: tại sao anh luôn xuất hiện đúng lúc cô mất mặt nhất như thế này?
Nghiêm Mặc cười cười, cô gái này thật đáng yêu.
"Ừ. Chào em."
Nghiêm Mặc đi về phía cô, nói tiếp: "Anh đến tìm em." Giọng nói ôn hòa khẽ giảm đi nhiệt độ mùa hè.
"À? Có chuyện gì vậy ạ?" Tim Vu Thần Khiết khẽ run lên, nhìn nụ cười dịu dàng trước mặt quên hết tình cảnh lúng túng lúc nãy hỏi.