Vu Thần Khiết quay lại một mình, đứng từ xa nhìn lên khu nhà cao tầng quản lý học viện.
Bây giờ quay lại đưa cho anh.
Nhân lúc anh chưa phát hiện ra mất điện thoại quay lại đưa điện thoại cho anh.
Đang chuẩn bị nhấc chân lên bước đi, điện thoại di động bên tay trái đột nhiên vang lên.
Vu Thần Khiết giật mình, giơ tay lên, cuộc gọi đến hiển thị dãy số quen thuộc, là số điện thoại nội bộ đại học E.
Cô đứng ở đó do dự có nên nghe máy không, mà tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên.
Suy nghĩ mấy giây, cuối cùng vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi, lấy dũng khí nói:“A, xin lỗi, tôi không phải là chủ nhân chiếc điện thoại này......”
”A lo.”
Đầu kia điện thoại di động truyền tới âm thanh mát mẻ mà dịu dàng.
Là giọng nói của Nghiêm Mặc.
Trong lòng Vu Thần Khiết ngàn vạn lần hối hận, lập tức nói: “Học trưởng, emlà Vu Thần Khiết, một trong hai sinh viên lúc nãy trong phòng thínghiệm......”
Trong điện thoại di động truyền ra giọng nói dịu dàng: “Ừ, anh biết mà.”
Đúng là xong rồi.
Trong lòng Vu Thần Khiết kêu gào, một tay khác ôm trên trán, vội vã nói tiếp: “Xin lỗi, lúc vừa rồi em không cẩn thận cầm điện thoại di động của anh. Bây giờ em lập tức đến trả cho anh......” Nếu như bây giờ trên mặt đất có một cái hố, cô nhất định sẽ nhảy vào ngay, sau đó sẽ không bò ra ngoài nữa.
”Không có việc gì, không cần phải gấp.” Nghiêm Mặc hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-khiet/2098814/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.