Có được thực lực hùng hậu như vậy, rõ ràng còn cam tâm làm thần tử của Đại Thương sao?
Tông Thủ thì hơi thất thần, nhìn xem ngoài lều. Cả đời Thạch Việt kia gần như là người toàn vẹn, cho dù hôm nay thân là địch thủ, trong lòng hắn cũng rất kính nể.
Người này sở dĩ khởi binh, cũng là vì Đại Thương phụ hắn trước, đã triệt để tuyệt vọng đối với Đại Thương.
Ngay cả rất nhiều dã sử đời sau cũng không có người nào nói hắn không phải cả.
Có người nói vị này chính là ngụy quân tử, nhưng mà người này bằng phẳng cả đời, mặc dù thật sự là ngụy quân tử, vậy cũng rất đáng quý.
- Rõ ràng có người như vậy?
Khổng Dao nỉ non một tiếng, lập tức liền không thèm để ý. Vô luận Thạch Việt kia có chạy về Vân Giới hay không, lại có ý đồ thế nào, kỳ thật đều không ảnh hưởng chút nào đến trận chiến này cả.
Vươn đầu ngón tay, điểm lên địa đồ một cái nói:
- Phu quân, thiếp thân chuẩn bị ở chỗ này phá địch, ngươi cảm thấy sao?
- Là Vẫn Thần Nguyên?
Tông Thủ nhíu mày, hiện ra vài phần kinh dị. Sắc mặt kịch biến, tái nhợt như tờ giấy.
- Vẫn Thần Nguyên? Chưa nghe nói qua, phu quân ngươi làm sao vậy?
Khổng Dao lại càng hoảng sợ, cũng kinh ngạc. Chỗ nàng mới chỉ, hẳn là nơi vô danh mới phải chứ.
Danh tiếng Vẫn Thần Nguyên, Tông Thủ rốt cuộc đã nghe được từ đâu?
Càng lo lắng nơi quyết chiến mà mình lựa chọn có cái gì không ổn:
- Không có việc gì! Nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432911/chuong-1510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.