Chỉ khi biết không làm gì được hắn thì kẻ này mới buông bỏ địch ý.
Trang Vũ cũng hiểu bản thân không thể bắt được kẻ này, cho nên không cần mạo hiểm, ngạnh chiến làm gì.
Cũng không phải là hắn sợ, nhưng hắn không tự phụ, lúc này cơ nghiệp, an nguy của Đại Kiền tiên đình đang đè nặng lên mình hắn.
Làm soái, thì phải biết đạo lý yêu lấy bản thân.
Còn nữa, đó là kẻ trước mặt tuy có thể che giấu khí tức, nhưng chỉ cần một lát thôi thì bộ hạ của hắn sẽ phát hiện được dị động.
Mọi người hợp lực bắt thì so với một mình hắn phải đơn giản hơn nhiều.
- Đúng thế! Vũ soái có thể nhận ra tại hạ, thực là vinh dự hiếm thấy.
Đàm Kính mìm cười gật đầu:
- Lần này tới đây là muốn nói chuyện với Vũ soái...
Trong mắt Trang Vũ nhàn nhạt, chỉ nhìn vào thanh trọng kiếm trong tay:
- Giữa ta và ngươi, không có chuyện gì để nói.
- Cái đó thì không hẳn.
Đàm Kính lắc đầu:
- Không lẽ Trang huynh muốn thật sự bán mạng mình cho Đại Kiền tiên đình hay sao? Tình hình Nguyên Liên giới ra sao, thì chính ngươi hiểu rõ, có thể trụ được một tháng, nhưng hai tháng, ba tháng thì sao?
Trang Vũ nghe thấy, trong lòng có chút không vui:
- Nếu chỉ nói những lời vô dụng này thì khỏi đi, có thể chống được bao nhiêu, thắng bại ra sao, ngươi lên chiến trường sẽ thấy được!
- Bản lĩnh của Trang huynh, Đàm mỗ đã lĩnh giáo từ lâu rồi, cũng hiểu được.
Đàm Kính lại cười, tựa hồ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432754/chuong-1353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.