Ngược lại là nét mặt vui vẻ, ẩn chứa bên trong đó là thứ gì đó, của đám kỵ quân kia mới khiến hắn âm thầm lo lắng.
Trong mười ngày đêm, hành quân bốn ngàn dặm, cho dù là quân tinh nhuệ bằng sắt, thì cũng đỡ không được.
Mặc dù có thể bách chiến bách thắng, nhưng cũng sẽ sớm suy yếu đi mà thôi.
Nếu dự đoán không sai thì giai đoạn tiếp theo, bọn họ sẽ còn phải mệt mỏi nhiều đều cứu hỏa cho xung quanh.
Trang Vũ nhăn mày, gân xanh trên nắm tay hiện ra, cuối cùng lại biết mất, chỉ khẽ thở dài.
Hắn dùng binh nhiều rồi mà ít khi có cái cảm giác bất đắc dĩ như vậy.
Với số lượng gần như gấp đôi này, cần phải kéo dài thành phòng tuyến dài vạn dặm.
Cho dù là phương hướng nào thì cũng không có thoải mái.
Thực ra thì hắn cảm thấy điều kiện này thì phương pháp tốt nhất vẫn là chủ động xuất kích, lấy công làm thủ, lấy kỳ đánh hại, quyết chiến với đối phương!
Nhưng vậy mới có thể dùng được sở trường mà tránh được sở đoản.
Tựa như trận chiến ngày hôm nay, thật không biết nên làm sao ứng phó, quả thực rất là gian nan.
Bỗng nhiên....
Đại Kiền tiên đình hôm nay cũng lo lắng không thôi.
- Vũ soái! Ta thấy có thể thu binh rồi, hôm nay mặc dù địch yếu, nhưng vẫn đáng gờm vô cùng. Cho nên đề phòng cái khả năng vạn nhất...
Từ phía sau truyền tới âm thanh nhắc nhở của phụ tá quân, Trang Vũ lấy lại tinh thần, tiếp tục nhìn về phía trước.
Hắn có chút do dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432753/chuong-1352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.