Đứa con trái như hắn quả thật vô năng.
Mẫu thân cả đời, vốn nên vinh hoa phú quý, lại vì mình nên bị nhốt trong Tử Ngục hơn hai mươi năm, cũng không biết đã gặp bao nhiêu trắc trở nữa --
Tông Thủ giật mình, nhất thời bị ngữ điệu của Lục Vô Bệnh khơi dậy đủ ý niệm phân loạn.
Cho đến sau một lát, mới tỉnh lại, vung tay áo lên.
- Những chuyện này để sau hẳn nói!
Cũng đồng thời dứt bỏ hết toàn bộ những ý niệm không chờ nổi kia.
Thân hình Tông Thủ cũng từ không trung đáp xuống, đến bên cạnh Tịnh Âm
Cô bé này tựa hồ vẫn chưa lấy lại tinh thần từ đủ loại biến hóa hôm nay. Vẫn đang sợ run như trước, trong miệng theo bản năng lặp lại 《Đại Vô Lượng Kỳ Ân Kinh》 kia.
Lúc chúý thấy Tông Thủđi đến, lập tức bối rối thất thố, cảm giác tay chân luống cuống.
Đây chính Phật của bọn hắn! Vô Lượng Chung Thủy, Phạm Thiên Như Lai.
Vị Lai chi Phật, người chính thức có thể sáng tạo thế giới cực lạc.
Sau một lát, mới muốn tới hành lễ, nhưng chợt lại thấy thần sắc như cười như không của Tông Thủ. Chắp tay đạp lập hư không, khí thế trầm hùng, lại phiêu dật như tiên, phảng phất là khinh thường hồng trần.
Lại không hiểu nghĩ đến mấy ngày nay ở bên Tông Thủ.
Khóe môi Tịnh Âm, không khỏi hơi gấp. Nghĩ thầm đều bị mình thấy hết, lúc này còn giả bộ tiêu sái sao?
Kỳ thật Phật cũng không gì hơn cái này --
Ý niệm này hiện lên bản thân nàng lại càng hoảng sợ.
Vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432637/chuong-1236.html