Thu lưu, phụng dưỡng? Nói cách khác, người này là muốn hiệu lực cho hắn?
Người này quả thật có chút ý tứ. Là muốn dùng phương pháp này để bảo toàn mình một mạng sao?
Suy nghĩ một chút, Tông Thủ liền lại lắc đầu.
- Cô ở đây, còn không thiếu nhân thủ. Bất quá ngươi quả thật suy nghĩ hão huyền.
- Làm sao có thể nói là nghĩ hão huyền được?
Lục Vô Bệnh cười cười:
- Vô Bệnh trước kia, là trung tâm làm chủ. Nếu thân là đã gia thần của Vô Song thiếu chủ, vậy cận phải hết sức mưu đồ, tru diệt cừu địch, tham tường mưu đồ cho hắn. Dù dùng những thủ đoạn kia, cũng là theo lý thường. Nghĩ đến Thiếu chủ, sẽ không phải ngay cả chút khí lượng đó cũng không có đấy chứ? Nhất định phải trừ Vô Bệnh sao?
Tông Thủ yên lặng không nói, những lời này, ngược lại là không giả.
Vừa nói như vậy, ngược lại liền lộ ra hắn khí độ nhỏ nhen, không thể dung người.
Lục Vô Bệnh lại tiếp tục nói:
- Nhưng hôm nay Vô Song Thiếu chủ đã chết, Vô Bệnh làm thần, tự hỏi chưa từng có thất tiết chi chủ. Chim khôn biết chọn cây mà đậu, cố chủ không còn, sao lại không đổi chủ chứ? Theo Vô Bệnh xem ra, Thiếu chủ thực là một vị vượt xa Vô Song thiếu chủ, càng xứng đáng để ta phụ trợ hơn. Thiếu chủ nếu muốn tranh giành, như vậy Phần Không Thánh Đế kế nhiệm quả thật chính là vật trong tay thiếu chủ--
Tông Thủ bật cười một tiếng, lắc đầu:
- Lục gia Phần Không Thánh Đế? Cô không ý này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432636/chuong-1235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.