Đồng tử của Hiểu Nguyệt thiền sư kia co rút lại, rồi sau đó là trong đôi mắt kia vô số cảm xúc xẹt qua.
Hoảng hốt, ngộ ra, hối hận, bi thương.
Cuối cùng lại khôi phục trong vắt, trong đôi mắt có lệ quang thoáng hiện, thành kính quỳ mọp xuống đất, cúi đầu phủ phục.
- Đại từ đại bi, Vô Lượng Chung Thủy. Ngã Phật hàng lâm, thỉnh cứu chúng sinh của Nhạc Bình giới chúng ta.
Theo câu này, mấy triệu người ở dưới núi cũng ngạc nhiên nhìn lên thiên không, nghị luận ầm ĩ.
- Là Vô Lượng Chung Thủy.
- Vị lai Phật tổ, rõ ràng thật sự đã hàng lâm Nhạc Bình giới chúng ta!
- Chư thiên Phật tôn bồ tát, quả nhiên là chưa từng vứt bỏ chúng ta!
- Đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn. Chỉ nguyện những người ở Nhạc Bình giới chúng ta, ngày sau đều không còn thống khổ mất con.
Có ít người gào khóc, cũng có người đang điên cuồng cười to.
Tịnh Âm đang tụng kinh văn, dần dần lại cảm giác không đúng, vội vàng trợn mắt nhìn lên bầu trời kia.
Thần sắc nhất thời cứng đờ, thẳng đến một hồi lâu sau, mới rốt cục phản ứng lại.
Hai gã Thần cảnh kia, vì sao không thấy?
Vì sao những người Lục Viêm Thiên này, thân hình tựa hồ đều đang sợ phát run.
Còn có không trung, một vị Thần cảnh khác, tựa hồ là một điểm huyết sắc ở trên mặt cũng không có?
Vô Lượng Chung Thủy?
Tất cả cảnh tượng ở trước mắt, đều giống như trong Đại Vô Lượng Kỳ Ân kinh miêu tả, không bàn mà hợp.
Nói như vậy, bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432632/chuong-1231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.