Có đôi con đường là như thế, có khi trăm ngàn năm đều không thể đại đạo để tiến thêm một bước nhưng bởi vì một câu của người khác lại bỗng nhiên đốn ngộ.
Chỉ là cửu cửu long ảnh, của Long Ảnh hắn đặc thù một chút, chỉ có Tông Thủ đồng dạng tập kiếm thuật này mới có tư cách nói ra những lời nói đó.
Bất quá nếu không phải là những năm này thực sự quá quái gở. Hắn không đàm đạo kiếm luận với mọt ai hoặc là từ lúc mấy ngàn năm trước hắn đã đi tới một ngã rẽ.
Chủ yếu và thứ yếu chẳng phân biệt được, Long Ảnh ah Long Ảnh, ngươi thật sự là hồ đồ.
Ngàn vạn lôi đình, một tia đánh tới, Long Ảnh chẳng muốn để ý, mà lại lo lắng ảnh hướng đến Tông Thủ. Hắn đưa tay quét một cái gột rửa hư không.
Khí tượng kiếm quang hoàn toàn bất đồng với trước kia, một đầu long ảnh hiện ra như thần Long khó gặp đầu đuôi.
Mà phiến hư không ở bên trong một tiếng rồng ngâm trở lại bình thường.
Giống như trước đó, khe hở Linh Hà chưa từng nghiền nát.
Long Ảnh cũng thu lại uy áp kiếm ý nhàn nhạt nhìn Tông Thủ:
- Lần này ta rời đi, chỉ sợ mười năm khó có thể xuất quan. Ngươi bây giờ muốn đi đâu?
Tông Thủ yên lặng không nói, thần sắc nhìn chằm chằm một chỗ, không nói phương hướng nào, phần lớn thời gian là thời không điên đảo, trái chính là phải, phải chính là trái không chia trên dưới.
Nhưng Tông Thủ vẫn nhìn bên kia, trong lòng cảm giác. Người kia, nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432141/chuong-740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.