🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiếp theo trong nháy mắt giống như nghĩ tới điều gì, Hùng Bá lại dùng ánh mắt cầu trợ mê mang nhìn phía Hàn Nghịch Thủy.
Hàn Nghịch Thủy cau mày nhịn lửa giận trong ngực xuống, mở miệng nói:
- Tông Thủ điện hạ, có câu tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, cần gì phải quá mức như thế? Lần này hoà đàm chính là Vân Lục chư tông ta hợp nghị, Tông thành chủ thực có ý định đối địch với chúng ta?
Tông Thủ cười khúc khích, nếu nói trước đó ý uy hiếp vẫn chỉ là mịt mờ thì giờ phút này nói toẹt cám lớn ra, không hề che đậy một chút nào.
- Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng? Ha ha, mật thám Càn Thiên Sơn ta có tội gì, có quan hệ gì với tông môn bọn ngươi? Bọn ngươi phải chém tận giết tuyệt?
Thấy khí tức Hàn Nghịch Thủy cứng lại, Tông Thủ tiếp tục dùng lưỡi dao này cạo tới:
- Với điểm ấy thủ đoạn của các ngươi mà muốn để Càn Thiên Sơn ta nhượng bộ?
Hàn Nghịch Thủy chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể đảo lưu co rút đau đớn từng cơn, hắn chỉ có thể cường hành áp lực đưa tay vái chào:
- Điện hạ đã hiểu lầm, Thượng Tiêu Tông ta tuyệt không tham dự việc này.
- Không tham dự? Vậy tức là ngầm đồng ý. Nói đi cũng phải nói lại, quản các ngươi tham gia hay không làm gì? Cô nhận định như thế, ngươi có thể làm gì ta?
Tông Thủ cười lạnh, kỳ thật hắn chính là người không nói đạo lý nhất:
- Cái gọi là chư tông hợp nghị, sợ là không kể cả Ma Môn, không có nho gia, phật đạo, cũng không bao hàm Kiếm Tông Thương Sinh Đạo đúng không? A! Cô cũng không thể không giảng một chút đạo lý, muốn lấy đức thu phục người! Như vậy chỉ cần bọn ngươi gọi những hung thủ đã giết bộ hạ của ta thì ta giảm bớt điều kiện cho chúng. Đầy đủ công bình!
Trên mặt Hàn Nghịch Thủy đỏ thẫm như máu, giờ phút này không nói một lời. Khí huyết trong cơ thể càng thêm quay cuồng, giống như một khối gạch cứng rắn chặn ngang lồng ngực. Sơ Tuyết, Nhược Thủy rửa mắt nhìn chủ nhân của mình, các nàng chưa từng nghĩ đến Tông Thủ tức giận lên, mồm mép sẽ lợi hại như thế, thật sự là cay nghiệt ngoan lệ, trực chỉ chỗ hiểm.
- Quan trọng nhất là chư tông bọn ngươi đã xem Tông Thủ ta là địch, Thông Linh đảo thậm chí không tiếc đảo lộn trật tự pháp luật. Ngươi dựa vào đâu để cho rằng Cô chắc chắn cho ngươi mặt mũi? Thực cho là trên mặt mình dát vàng hả? Bọn ngươi nếu không sử dụng Thiên Vị thì có bao nhiêu lực lượng can thiệp trận chiến này, cũng không tránh khỏi đánh giá mình quá cao nhỉ?
Nói đến chỗ này, nộ diễm trong lồng ngực trong lồng ngực mới thoáng dẹp loạn:
- Vì thế, loại giống như ngươi thì cút đi xa cho ta, đừng có ở chỗ này chướng mắt, có thủ đoạn gì bọn ngươi cứ xuất ra. Cô tận lực bồi tiếp, ngược lại thực muốn nhìn một chút chư tông bọn ngươi đến cùng có thể có thủ đoạn gì?
Thần sắc Hàn Nghịch Thủy kinh ngạc có chút thất thần nhìn Tông Thủ.
Không phải thế này!!! Lúc trước nhân vật mạnh như Tông Vị Nhiên cũng bị đám người đánh cho trốn vào Trầm Luân Vân Hải?
Vì sao Tông Thủ không bị ép phục, ngược lại tăng thanh thế Càn Thiên Sơn? Khiến cho Hàn Nghịch Thủy hắn, khiến cho Thượng Tiêu Tông gần như không còn mặt mũi?
Chợt bỗng nhiên hiểu sơ hở bản thân Tông Vị Nhiên đã tấn giai Thiên Vị.
Nhưng Tông Thủ không phải là kẻ tài trí suông, mãi tới giờ cũng không tìm được nhược điểm chính thức của kẻ này tâm tình Hàn Nghịch Thủy dần dần bình tĩnh nhưng oán khí trong ngực lại không giảm, ngược lại càng thêm tăng cường.
Ngưng lông mày, lâm vào trầm ngâm, vô số lần tính toán không ngừng tự hỏi nhưng thủy chung không cách nào tìm được kế sách phá cục. Ngay cả một chút kế sách áp hòm cũng không cách nào tìm được.
Phong Nộ một mực yên lặng, thật lâu về sau bỗng nhiên đưa tay khẽ vẫy, cầm Lôi Dực Kiếm nhìn Tông Thủ:
- Hòa ước ba năm. Vân Hà Sơn ta chỉ đưa ra nửa tỉnh.
Sau khi nói xong, trường kiếm bỗng dưng vung lên chém vào tay mình, trường kiếm hạ xuống, huyết quang rơi vãi như bão tố, một tay rơi xuống đất.
Rồi sau đó, hắn bỏ kiếm quay người cũng không quay đầu lại giục ngựa rời đi.
Sắc mặt Hùng Bá lúc trắng lúc xanh, chợt cũng đem Lôi Dực Kiếm bắt lấy.
- Liệt Diễm Sơn, cũng cắt nửa tỉnh Phù Diêu.
Kiếm quang lóe sáng, cánh tay trái cường tráng lập tức rơi ra khỏi người hắn, tiếp theo Hùng Bá hất thanh kiếm lên. "Xoạt" một tiếng dính trên liễn xa của Tông Thủ rung rung không ngớt.
- Lúc này, Hùng Bá ta thua! Tâm phục khẩu phục, cũng không giữ chức thành chủ Liệt Diễm Sơn nữa. Ba năm sau, đối thủ điện hạ không phải là ta mà là Ngọc nhi. Nhất định làm cho Tông Thủ ngươi chết không có chỗ chôn!
Tiếng nói vừa dứt, Hùng Bá cũng không nguyện ở lâu. Đồng dạng quay chiến câu dẫn 5000 thiết kỵ Liệt Diễm Sơn lao nhanh mang theo bụi mù rời đi nhanh như chớp.
Lông mày Tông Thủ nhíu lại, Ngọc nhi? Chính là Huyền Ngọc công chúa được lập làm Liệt Diễm Sơn thái tử? Thú vị!
Tiếp theo Tông Thủ đưa ánh mắt nhìn về phía Hàn Nghịch Thủy. Giờ phút này không chỉ là Phong Nộ Hùng Bá rời đi. Mà ngay cả binh tướng Vân Hà Sơn thạch lũy xa xa cũng đang nhanh chóng rút lui, chỉ có17 vạn đại quân đứng trước đó.
Sắc mặt Hàn Nghịch Thủy cực kỳ khó coi, Phong Nộ Hùng Bá cũng không đợi hắn quyết đoán đã trước sau chặt tay giống như hai cái bàn tay hung hăng tát lên mặt hắn.
Không thể nghi ngờ , cho dù là được Vân Giới chư tông tương trợ cũng không cách nào vãn hồi bại cục.
Tông Thủ đưa ra điều kiện càng hà khắc hơn trước và trảm một tay.
Liên tục hít sâu mấy cái, Hàn Nghịch Thủy không cách nào điều tiết khí cơ, cuối cùng hắn lạnh lùng nhìn Tông Thủ:
- Điện hạ hảo thủ đoạn, chuyện nhục nhã lần này, Hàn Nghịch Thủy khắc trong tâm khảm, Thượng Tiêu cũng sẽ không quên. Xin điện hạ tự giải quyết cho tốt!
Sau khi nói xong, tay áo hắn phất một cái:
- Thật sự không thể nói lý!
Tiếp theo Hàn Nghịch Thủy ngự kiếm bay lên, mang theo một đoàn quang hoa dâng lên phía chân trời. Vừa vọt lên mười trượng, chợt nghe Tông Thủ nói:
- Cũng làm phiền các hạ mang lời ta nói cho đám chuột nhắt kia. Ân oán lần này, Tông Thủ ta sẽ hoàn lại từng cái. Bọn ngươi không phải coi trọng Âm Long Cốc sao, lần này tất cả tông môn tham dự việc này không đem hành hung giao ra. Tông Thủ ta sẽ không cho các ngươi một hạt bụi ở Âm Long Cốc.
Tốc độ bay của Hàn Nghịch Thủy bỗng nhiên ngừng lại, tiếp theo gia tốc lần nữa trong giây lát biến mất ở phía chân trời.
Hổ Thiên Thu cười to một tiếng:
- Đi theo quân thượng sảng khoái hơn tiên quân rất nhiều. Những đại tông này bình thường sai sử đã quen, thực tưởng Càn Thiên Sơn ta sẽ bán mặt mũi cho chúng.
Khâu Vi cũng gật nhẹ đầu:
- Đúng như vậy! Dù sao vô luận trở mình không trởmặt. Chút ít tông môn Đông Lâm cũng sẽ không ngồi nhìn Càn Thiên Sơn ta cường thịnh, từ đó có thể khiến họ cố kỵ hơn.
Mấy vị Huyền Võ tông sư chung quanh nhìn nhau cười cười, thánh địa tông môn tùy ý làm nhục tràng diện này, thật là hiếm thấy.
Tông Thủ cũng cảm giác trong lòng thoải mái, nội khí hồn lực trong cơ thể chịu này ảnh hưởng dị thường sinh động!
Chợt trong lòng Tông Thủ khẽ nhúc nhích, ý niệm chìm vào hồn hải, thử thăm dò mấy cái chân phù linh cấm tụ kết. Lần này mau lẹ vô cùng chỉ trong giây lát đã hoàn thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.