🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tông Thủ đồng dạng đánh giá người này, hắn nghe qua rất nhiều danh tự của kẻ này, bất quá đây là lần đầu gặp mặt.
Đích thật là một nhân vật, tu vi đã tới Nhật Du chi cảnh, căn cơ thâm hậu viễn siêu Linh Sư cùng giai thậm chí không kém hơn Long Nhược.
Hàn Nghịch Thủy thấy Tông Thủ hoàn toàn không có phản ứng, ánh mắt lạnh lẽo mở miệng lần nữa:
- Ta thấy Càn Thiên Sơn lần này tuy là nắm giữ thắng thế. Bất quá Vân Hà Liệt Diễm hai thành cũng vẫn có thể thủ vững. Để ta bảo chứng để cho Phong Nộ Hùng Bá hai vị điện hạ đem Ngự Trữ Thịnh Đức hai tỉnh nhường cho Càn Thiên, hòa ước năm năm. Không biết quân thượng nể mặt Hàn Nghịch Thủy ngưng chiến hay không?
Hùng Bá rõ ràng có chút không tình nguyện, muốn nói lại thôi, cuối cùng cường hành đè nén xuống.
Tông Thủ trầm mặc một lát, đang lúc Hàn Nghịch Thủy mặt lộ vui vẻ, hắn mới mở miệng bỗng nhiên cười lạnh:
-Nể mặt ngươi? Hàn Nghịch Thủy là cái vẹo gì mà dám nhúng tay vào chiến sự Lăng Vân tông ta?
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người lại đều giật mình nhìn Tông Thủ, mặt mũi tràn đầy vẻ không dám tin.
Ngay cả hai người Hổ Thiên Thu, Khâu Vi cũng là như thế, đám người thiếu chút nữa thay Tông Thủ ứng chiến.
Ngay cả bản thân Hàn Nghịch Thủy cũng co rụt đồng tử lại, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt.
Ngay sau đó Tông Thủ bỗng dưng từ bên hông đem Lôi Dực Kiếm rút ra, tiện tay ném một cái xoay tròn cắm ở trước người hai người Hùng Bá.
- Hai người các ngươi muốn ngưng chiến, trả lại toàn bộ những gì đã cướp của Càn Thiên Sơn ta. Từng người lại nhượng xuất nửa tỉnh. Sau đó cho các ngươi hai lựa chọn, hoặc là xưng thần Càn Thiên Sơn ta hoặc là tự đoạn một tay tạ tội, chính các ngươi chọn.
Hùng Bá giật mình chợt cười ruồi:
- Ta thấy ngươi bị điên rồi.
Mặc dù Phong Nộ cũng đồng dạng dùng ánh mắt trào phúng nhìn về phía Tông Thủ. Tiểu tử này, thật sự đã mất trí sao?
Đám người Vân Hà Sơn lần này tổn thất rất lớn, thực sự không tới trình độ sơn cùng thủy tận. Hợp lực tương bác vẫn phải có năng lực giữ vững cơ nghiệp.
Để bọn họ chặt tay xưng thần với Tông Thủ thì đúng là sai lầm.
Ánh mắt Hàn Nghịch Thủy băng hàn lạnh lùng nhìn Tông Thủ:
- Nhục nhã này, Hàn Nghịch Thủy ta nhớ kỹ. Chỉ khuyên quân thượng đừng quá mức.
Tông Thủ cũng không đáp, thần sắc nhàn nhạt nhìn không trung phương xa. Sau đó ánh mắt ngạc nhiên rồi nhẹ giọng cười cười, tốc độ của Hạc Lệ nhanh hơn tưởng tượng của hắn.
- Khói bay lên rồi! Phong Thành chủ không quay đầu lại nhìn một cái?
Phong Nộ vốn là khó hiểu, quay đầu lại vừa nhìn, chỉ thấy phương Tây Nam bỗng nhiên dâng lên một đoàn khói đặc.
Sau đó sắc mặt hắn đại biến:
- Là Cố Sơn Thành?
- Đúng là Cố Sơn. Một mồi lửa đốt rụi chỗ đó cũng không biết Phong Thành chủ có đau lòng không?
Tông Thủ gật nhẹ đầu, lại hướng phía Hổ Thiên Thu hỏi thăm:
- Hổ thúc, ngươi nói hạm sư Cố đô đốc cần bao lâu nữa mới có thể tiến vào Phái hà?
Trên mặt Hổ Trung Nguyên sáng lên ôm quyền:
- Ta tiếp tục thúc giục, đoán chừng chỉ cần hai ngày.
Phía trên Vân Giới không có lực đẩy, vân hạm khó mà chạy nhanh về, bất quá chỉ cần cải biến thêm chút linh trận thì vân hạm có để đi trên sông như thuyền.
Giờ phút này Càn Thiên Sơn đơn giản có thể tụ tụ tập ngàn chiếc vân hạm triệt để phong tỏa Phái hà.
Thậm chí khiến cho chư thành ven bờ đào ngũ.
Sắc mặt Phong Nộ lại thay đổi không còn một tia huyết sắc. Hùng Bá tựa hồ cũng biết không tốt, sắc mặt tái nhợt, trầm mặc lại không mở miệng.
Thật lâu về sau, Phong Nộ mới lần nữa há miệng:
- Những nơi ta xâm lấn đều nhượng xuất, nhưng muốn Phong Dục ta xưng thần tuyệt đối không thể!
Thần sắc Hàn Nghịch Thủy âm trầm đến độ sắp chảy ra nước, thời điểm mới tới, vô luận là bản thân của hắn hay là chư lão trong môn đều cho rằng hợp xu thế của Lăng Vân tông Thượng Tiêu Tông chư tông là có thể áp đảo Tông Thủ hắn nhượng bộ.
Nhưng đến giờ lại có cục diện như thế, Tông Thủ dám cương liệt như vậy.
Càng làm người tức giận là hai người này thật sự bất tranh khí, tại lúc mấu chốt xuất hiện loại biến cố này.
- Không chịu thần phục cũng tốt!
Tông Thủ không thèm để ý chút nào ngồi ở trên nệm êm, trong mắt rất bình tĩnh nhưng đã bắt đầu tụ tập nộ diễm.
Hắn bình sinh ghét nhất là bị người ta uy hiếp.
- Một cái lựa chọn khác chính mình tự đoạn một tay! Không đúng, ta đổi chủ ý nửa tỉnh không đủ. Hai nhà các ngươi bỏ ra một tỉnh, Long Trạch, Phù Diêu hành tỉnh, thời hạn hòa ước giảm xuống ba năm để Cô có cái nói chuyện với bộ hạ.
Lời còn chưa dứt, Hùng Bá trợn mắt trừng trừng, trầm giọng nói:
- Đậu xanh rau má! Tông Thủ, ngươi là được một tấc lại muốn tiến một thước! Muốn làm chúng ta cá chết lưới rách, mới bằng lòng bỏ qua? Cùng lắm thì Hùng Bá ta đồng quy vu tận với ngươi.
Tông Thủ nghe vậy cũng không giận, nhẹ nhàng mỉm cười:
- Khâu thúc, nói cho Hùng Bá biết, Càn Thiên Sơn ta đánh ngang Đào Vân Thành, từ tây tuyến bứt ra có thể triệu tập bao nhiêu tướng sĩ?
Khâu Vi cười khẽ, cái cằm khẽ nhếch:
- Bất kể phụ binh, bách chiến tinh nhuệ có 60 vạn! Chư thành phụ thuộc có bộ kỵ tiêu chuẩn của Càn Thiên Sơn ta xác nhận trăm vạn.
- Chỉ có 60 vạn? Bớt chút!
Tông Thủ còn ngại người quá ít, tiếp tục đặt câu hỏi:
- Viện quân Huyền Sơn Thành đã tới đâu rồi?
- Bẩm quân thượng, Huyền Sơn Thành năm mươi bốn vạn đại quân đêm đi gấp đã đến!
Lần này trả lời là Hổ Thiên Thu, thanh âm hùng hồn, trung khí mười phần: "
- Do Đại tướng Hải Thiên Nguyên Huyền Sơn Thành tự mình thống soái, ước chừng không tới ba ngày có thể đi qua Hải Hạp.
- Như vậy ở trong Ngự Trữ Tỉnh có bao nhiêu thành quốc chi chủ ám thông cùng Càn Thiên ta?
Hổ Thiên Thu cùng Khâu Vi hai mặt nhìn nhau, con số phương diện này không cách nào xác thực nắm giữ ba mươi hay là bốn mươi?
Chỉ biết hiểu chung quanh chư thành nơi này mặc dù chưa từng đào ngũ cũng phần lớn là âm thầm sứ giả sắp xếp, vì chính mình lưu đường lui bất quá việc này bất quá việc này, thật muốn cáo tri hai người kia?
Cuối cùng là Nhược Thủy ôn nhu nói:
- Kể cả Thịnh Đức Tỉnh là 49 thành. Có hơn năm mươi thành khác đã có tín sứ tới Cổ Hạc Thành.
Tông Thủ lúc này mới cười cười, nhìn về phía Hùng Bá:
- Binh lực các ngươi không bằng Càn Thiên ta, Hổ Lăng Khâu các ngươi thủ không được. Đã là như thế, hai người các ngươi có tư cách gì cá chết lưới rách? Dựa vào cái gì có thể đồng quy vu tận với ta? Hùng Bá dám chửi đậu xanh với ta? Làm càn!!!
Tiếng nói của Tông Thủ bình thản lại giống như xen lẫn hàn băng, từng câu như thiên quân trọng kích tâm thần Hùng Bá khiến hắn hoảng hốt.
Mấy lần muốn mở miệng phản bác, lại im lặng không dám nói.
Mấy người Khâu Vi nói chuyện đó, hắn cũng hiểu rõ trong lòng. Bởi vậy mới nghĩ đến tới, chủ động giảng hoà với Tông Thủ.
Nhưng mà khi đó, Cố Sơn Thành còn nguyên, phòng tuyến Hổ Lăng Khâu ổn như bàn thạch. Hắn cũng tràn đầy tự tin ở chỗ này ngăn trở Càn Thiên Sơn công kích nửa năm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.