Đầy cõi lòng là vui sướng muốn được gặp chồng (thật sự là ‘chồng’ đó),Trần Tố vội vàng về nhà. Mở cửa đối diện lại là mẹ rực rỡ hẳn lên, phản ứng đầu tiên của Trần Tố chính là Vương Tuấn máu me đầm đìa có còn sống không?!
(em ấy tưởng chồng bị mẹ quánh chết =))))
Trần Tố không nói với người nhà dĩ nhiên không phải để tận lực giấu diếm, mà là thật sự sợ mẹ một ngày nào đó lên máu, đó chính là chuyện không thể nói trước được!
Trần Tố nhớ rõ khi ba anh em còn học tiểu học, khi đó mẹ cũng là ở nhà làm việc đồng án như phụ nữ nông thôn bình thường. Khi đó thường có người khi dễ ba vừa trung thực lại từ bên ngoài tới, vay tiền không trả chính là chuyện thường xảy ra, thẳng đến có một lần vào đêm 30, ba đi đòi nợ, người vay tiền kia không chỉ không trả còn chế nhạo ba thành thật vô năng, mẹ nghe tới đó không thể nhịn được nữa bỏ việc trong bếp xuống chặn ngay cửa nhà kia từ đêm 30 mắng sáng sớm mùng 1 Tết, lúc đó ba anh em bọn cậu còn học tiểu học, ba anh em cùng Trần Khiết còn rất nhỏ trốn sau ba ai cũng không dám lên tiếng, từ đó về sau, chỉ cần là khi dễ nhà bọn cậu, mẹ tất nhiên phải đến cửa nháo gà bay chó sủa, nháo tới toàn thôn toàn xã đều biết nếu không tuyệt không chịu thôi! Từ đó về sau mẹ liền quyết định toàn tâm toàn ý để cho ba anh em đều đến trường trên huyện.
“Dỡ nhà bán ngói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hi-tia-nang-ban-mai/1847803/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.