Cái này, Trần Tố một chút cũng không nhìn ra được, có thể là bởi vì Lưu Trấn Đông luôn là hình tượng lưu manh trong mắt Trần Tố, Trần Tố không tin cha hắn lại là một cán bộ cao cấp nghiêm túc thế này.
Là việc nhà nha, Trần Tố không hỏi nữa.
“Thật không có thương vong?” Ông nghiêm túc nhìn Trần Tố.
Trần Tố nghiêm túc gật đầu khẳng định, “Không có.”
Cha Lưu Trấn Đông và nhân viên công tác bên người trao đổi ý kiến, bọn họ lựa chọn tin tưởng lời Trần Tố xong liền đi.
Vương Tuấn đứng ở một bên nhìn mấy người đi mất mới tiến vào đóng cửa lại, “Đã xảy ra chuyện gì?” Trần Tố đi ra ngoài rồi.
Lưu Trấn Đông ngồi dậy, “Quốc gia đang siết an toàn ở hầm mỏ, lần này cũng may không có xảy ra việc gì, tuần trước mới ra công văn quy định mỏ nào gặp nạn chết sáu người trở lên sẽ phải báo cáo Viện Quốc Vụ, bốn ngày trước có người tố cáo có tai nạn mỏ vô cùng lớn bị phong tỏa tin tức, hàng loạt phóng viên tin tức đều đi suốt đêm.”
Vương Tuấn nhíu mày, “Cậu nói suốt đêm là ngày nào?”
“Đêm chúng ta quay về.” Lưu Trấn Đông nhìn Vương Tuấn chậm rãi nói: “Cậu biết không, vùng duyên hải đã xảy ra chuyện, đường dây phân phối ba năm trước đều xuống nước rồi, trung ương điều tra một năm sắp thu lưới tuyên án, người mua con đường chúng ta bán ra đều chạy trốn ra nước ngoài, đang truy nã. Trần Tố là cứu tinh của chúng ta. Cha tôi vậy mà lại tin vài ba câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hi-tia-nang-ban-mai/1847789/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.