Trước khi trời tối dây cáp dây thừng đèn đêm toàn bộ các loại dụng cụ được mua về, công nhân thay phiên ăn, miếng thịt lớn đủ ăn no. Mấy người già thay phiên nhau vây quanh ba chiếc xe, Trần Tố ở trong phòng làm việc nhỏ của văn phòng thôn, khi trời tối đầy bướm đêm và muỗi.
Ngày thứ hai, đại diện tổ đột kích tìm Trần Tố đưa ra càng nhiều người nhà gia nhập có thể tính tiền công không? Trần Tố từ chối, không khó nhìn ra bọn họ đang có ý đồ gì.
Không làm, sinh bệnh, không chịu được khổ tất cả lui đội, trả hai trăm đồng theo cam kết, mỗi ngày kết toán một lần, kết toán rồi thì không xem là một thành viên đội đột kích nữa, sắp xếp như thế để cho bọn họ không dám qua loa, một ngày hai trăm đồng, ngày cuối cùng đào ra được có thể được một vạn, cho dù đào không được năm ngày có thể kiếm một ngàn vẫn có lời, trong đầu tính toán một chút càng cảm thấy có lợi, Trần Tố cũng đáp ứng người nhà đội đột kích có thể tham dự hỗ trợ, nhưng chỉ bao cơm không có tiền công.
Một ngày một ngày trôi qua, thời gian càng dài càng đại biểu cho tỉ lệ tử vong gia tăng, không có người nói chuyện với Trần Tố, Trần Tố càng giống như tảng băng, không ai chủ động ở bên cạnh Trần Tố đang dán cái nhãn ‘Đừng chọc tôi’. Cũng chỉ có một người bất đắc dĩ chủ động, lão Lý cán bộ thôn chạy tới, “Ông chủ, tôi đã nói với người dân, điện thoại bị thôn trưng dụng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hi-tia-nang-ban-mai/1847788/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.