Thời gian cứ vậy trôi đi, lại trai qua biết bao bể dâu năm tháng xoay chuyển cùng thế vận. Vị trí nơi cất giấu kho tàng với khối tài phú liên thành ngày nọ, chắc giờ này cũng chỉ có nhà họ Lưu bên mãi xứ Tàu mới mong biết được. Kinh thành đất Giao Châu phồn hoa đô hội ngày nào giờ đã đi vào quên lãng, lần lượt được thay bằng những tên gọi phù hợp theo từng thời kỳ quốc vận.
Hôm nay tại nhà của Vũ, một nơi trong chốn làng quê Việt hết sức yên bình. Mặt trời lúc này cũng đã lên quá ngọn sào, thế mà Vũ vẫn nằm ngủ mê mệt bên trong buồng tối. Bỗng hắn tự giật mình choàng tỉnh, toàn thân ướt sũng mồ hôi bê bết.
Bà Cảnh mẹ hắn vừa thấy con mình hét lên ú ớ, còn liên tục đập giường đập chiếu nói mớ toàn những câu gì khó hiểu. Lập tức bà bỏ vội chỗ Lạc Đỗ đang say rồi tất tả chạy vội vào buồng, vừa lay vừa sợ giọng khản đặc:
- Vũ.. Vũ à? Con làm sao thế?
Chả là mấy hôm rồi, đêm nào ngủ Vũ cũng mê sảng mộng mị kêu la ầm ĩ cả nhà dữ lắm. Vừa thấy con bừng tỉnh lại mồ hôi mồ kê đầy người, bà Cảnh vội nói:
- Thôi nào.. dậy đi con, muộn lắm rồi đấy. Ngoài trời trưa trật lồi mề ra rồi, dậy ra ngoài đồng tranh thủ khơi gạn cho mẹ cái ruộng nước. Đàn ông đàn ang gì chả lo làm ăn tu trí, sau này chắc có chó nó mới dám lấy mày.
- Mà tại sao có quạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-giu-cua/2743398/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.