Bàn chuyện công việc xong rồi, Dương Giản và Lâm Gia Nam cùng rời khỏi phòng làm việc, vào thang máy từ từ đi xuống. Trong khoảng thời gian này cũng không ai nói chuyện với ai, Lâm Gia Nam vì say rượu và thức đêm nên đầu có hơi đau nhức, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt hồng hào phấn chấn của Dương Giản, không khỏi cảm thán bản thân đã già rồi, tinh lực và những thứ khác không bì được với thanh niên.
Thực ra dù Dương Giản không tăng ca làm việc, thì trình độ chơi game liên tục không ngừng cũng vượt quá một buổi tối, hắn từ biệt Lâm Gia Nam ở dưới lầu, hẹn sau khi kỳ thi kết thúc sẽ đến bàn tiếp về công việc sau này, rồi tự mình đi đến trạm xe công cộng. Lâm Gia Nam rốt cuộc cũng hiểu được quyết tâm của thiếu niên này, tình yêu đối với cậu ta mà nói đã là trò chơi quá ngây thơ rồi, mà mình không hiểu vì sao lại ấu trĩ như vậy chứ.
Mọi chuyện cuối cùng cũng dừng lại, mỗi người cũng có thể buông bỏ mọi chuyện để trở lại cuộc sống bình thường một lần nữa, giống như chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Lâm Gia Nam cười cười nhìn bóng lưng thẳng thắn của Dương Giản, xoay người lại đi về hầm để xe.
Sáng sớm quay về ký túc xá, hai người kia quả nhiên vẫn còn đang ngủ. Dương Giản cũng không quấy rầy, nhẹ tay nhẹ chân đi vào toilet rửa mặt qua rồi bò lên giường ngủ bù. Hắn có chút hối hận vì chuyện thức đêm này rồi, nhưng có thể mượn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-giu-cua-phan-dau-su/1863833/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.