“Thừa nhận thầm mến cùng thất tình, khó như vậy sao?”
Khi Dương Giản nói những lời này, trong lòng có chút thương cảm. Hắn không thể đem tình hình xảy ra lúc này so sánh với những gì từng xảy ra, một bên tuy rằng có kết cục bi thảm, quá trình rất tốt đẹp, thậm chí khi nhớ lại cũng chỉ có hối hận mà không hề oán trách, người kia ngay từ đầu đã là nhầm lẫn, hắn coi đối phương như niềm an ủi trong cuộc sống cô đơn văng lặng này, Lâm Gia Nam lại không nghĩ như vậy.
Nhìn bộ dáng sa sút tinh thần của người đang ngồi ở vị trí lái xe kia, Dương Giản than thở:
“Vì sao không chịu buông tay chứ? Trong cuộc sống của anh sẽ có rất nhiều người còn quan trọng hơn tôi, phí thời gian tuổi trẻ như vậy tương lai sẽ hối hận đó.”
Mắt Lâm Gia Nam có hơi đỏ lên, trong hơi thở còn thoảng mùi rượu. Anh cũng tự nói như thế với chính bản thân mình, Dương Giản không hề quan trọng. Nhưng khi Dương Giả kể lại câu chuyện của bản thân ra, Lâm Gia Nam ngược lại cảm thấy không được tự nhiên, theo bản năng muốn phản bác lại.
“Làm sao cậu biết? Cậu thử nói cho tôi xem là có những ai?”
“Rất nhiều mà, ví dụ như người nhà, bạn gái, sự nghiệp, tiền tài, rất nhiều rất nhiều thứ.”
Hắn cũng chỉ là thuận miệng nói ra vài thứ, nhưng vô thức lại đặt người nhà lên vị trí đầu tiên. Dương Giản vẫn luôn không thể quên được cảnh mình bị người nhà vứt bỏ, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-giu-cua-phan-dau-su/1863832/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.