Ngô Tô Hoa sửa tóc xong rồi, thần thanh khí sảng dắt theo Dương Giản về nhà, chỉ là dọc đường đi Dương Giản luôn mất hồn mất vía, khiến cậu có chút lưu ý, cũng hỏi nhưng hỏi không được.
Khi về đến sân nhà, sắc trời đã tối lắm rồi, lúc bọn họ một trước một sau đi lên cầu thang, Dương Giản dựa vào ánh sáng mờ tối tăng thêm lòng dũng cảm, quay đầu lại nói với Ngô Tô Hoa.
“Anh họ cậu gửi tin nhắn bảo rằng sẽ đến.”
“Cái gì?”
Ngô Tô Hoa giật mình.
“Thảo nào hai ngày nay anh ta không thèm để ý đến tôi, vốn còn cho rằng cứ như thế là thoát được rồi, thì ra là đã có mưu mô hạng nhất ở phía sau này.”
“Cậu chuẩn bị sẵn sàng để anh ta kéo về đi.”
Dương Giản lúc này cũng không còn nghĩa khí nổi nữa.
Ngô Tô Hoa ở phía sau hắn đột nhiên xấu xa cười rộ lên.
“Cậu đang rất hồi hộp có đúng không?”
“Tôi hồi hộp cái gì chứ? Người bỏ nhà trốn đi cũng không phải là tôi.”
Dương Giản ở một bên phô trương thanh thế, nói thật ra, lúc này hắn đúng là không muốn gặp lại Lâm Gia Nam.
“Anh ta không nói lúc nào sẽ đến sao?”
“Đã nói là tùy ý đến thăm mà.”
Ngô Tô Hoa nhanh trí đáp:
“Được rồi, cậu không phải đã nói là đến năm mới muốn về thăm ông bà sao? Vậy cứ về với ông bà để anh ta không tìm được là tốt rồi.”
“Làm sao có thể không tìm được chứ.”
Dương Giản trừng mắt.
“Đầu năm chỉ có thể mượn cớ có gọi điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-giu-cua-phan-dau-su/128441/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.