Hô hấp của Dương Giản nhất thời có chút gấp, trước khi bị phát hiện liền vội vàng đẩy Ngô Tô Hoa ra.
“Đừng có đùa nữa, cậu không phải là biết tôi liều mạng vì tiền như thế nào sao, thà chết chứ không chịu khuất phục.”
Ngô Tô Hoa cũng có chút xấu hổ, vội vàng đứng dậy ngồi thẳng.
“Quên đi, cậu cũng chỉ có chút tiền đồ như thế thôi.”
“Người không biết nhìn xa, đành phải lo gần.”
Dương Giản thâm trầm nhìn cậu ta nói.
Ngô Tô Hoa lắc đầu.
“Có đôi khi thật không thể hiểu được, nhìn gia cảnh nhà cậu cũng không tính là kém, sao lại sợ không có tiền như thế?”
Dương Giản ngồi nghiêm chỉnh, không hề thấy phiền mà truyền bá lý luận nhất quán của hắn:
“Tiền không ở trong tay mình, đến lúc cần dùng nói không có là không có, cậu sẽ không còn cách nào cả.”
Lúc này ngoài cửa truyền đến một giọng nữ cao.
“Dương Giản, đi ra làm vằn thắn.”
Buổi chiều giao thừa, từng nhà làm vằn thắn chuẩn bị ăn Tết chính là phong tục ở nơi này.
Dương Giản sửa sang lại quần áo, mang theo Ngô Tô Hoa ra ngoài. Phòng ăn của nhà Dương Giản được kết hợp với phòng bếp, mẹ Dương Giản đang bận rộn ở trongbếp, để lại ba người đàn ông ngồi cùng một chỗ làm vằn thắn.
“Chú cũng cán vỏ sủi cảo ạ?”
Ngô Tô Hoa hiếu kỳ hỏi.
Cha Dương cười cười hòa ái, hỏi lại cậu.
“Bên kia các cháu cũng ăn sủi cảo sao?”
Ngô Tô Hoa gật đầu, thế nhưng ở trong ấn tượng của cậu, sủi cảo chỉ có một loại đông lạnh mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-giu-cua-phan-dau-su/128440/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.