Đồng ruộng phương Bắc thoạt nhìn liền có cảm giác một mảnh trời mênh mông, nhánh cây trụi lủi hai bên đường đọng đầy tuyết, cách cửa kính thủy tinh nhìn ra xa, có thể nhìn thấy chỗ nào cũng bị màu trắng bao trùm.
Loại cảnh sắc này, khiến cho Ngô Tô Hoa lớn lên ở thành thị, học cũng ở thành thị kinh ngạc mà than một trận. Cậu ta nghiêng người lại, nói với Dương Giản ngồi bên cạnh nói.
“Đây là quê hương của cậu sao?”
“Ở quê thì là như thế này, nhưng rất lâu trước đây đã chuyển vào trong thành phố, một năm cũng chỉ có thể quay lại một lần vào lễ mừng năm mới.”
Dương Giản giải thích, tuy rằng trong lòng hắn hậm hực, nhưng không thể không thừa nhận hiện thực trước mắt, Ngô Tô Hoa dùng bí mật của Dương Giản để uy hiếp, bức bách hắn mang mình về nhà vào lễ mừng năm mới.
“Chúng ta đang đi về thành phố, hay là đi về quê của cậu?”
Ngô Tô Hoa hưng phấn hỏi.
“Về thành phố trước, mấy hôm nữa sẽ về quê.”
Dương Giản nói xong, suy nghĩ một chút lại cảm thấy sai.
“Tôi về quê nhà tôi, cậu còn muốn đi theo sao?”
“Tôi đây dù sao cũng sẽ xấu hổ nếu phải ở một mình trong nhà cậu chứ.”
“Cậu nếu như biết xấu hổ, hiện tại nên xuống xe tìm đường quay về nhà của chính cậu đi.”
Dương Giản hầm hừ nói.
“Đi về cũng là quay về trường học thôi, nhà của tôi quá xa, lúc này đi mua vé xe lửa cũng đã muộn, nếu như mua vé máy bay, tôi không có nhiều tiền như vậy.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-giu-cua-phan-dau-su/128438/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.