Dương Quá nghe Quách Tĩnh ngâm thơ khảng khái hiên ngang, cũng nhẩm theo:
- Quân Hồ hết lối xông pha,
Tây Đô còn cách đường xa ngại gì.
Kìa lối hiểm men đi chót vót,
Đường hẹp này chỉ lọt một xe.
Giáo dài cung khó giờ nghề,
Một người chống vạn, quen lề từ xưa.
- Quách bá bá, mấy câu tơ này hay thật, của Đỗ Phủ phải không?
Quách Tĩnh nói:
- Phải, mấy hôm trước Quách bá mẫu của ngươi đàm luận cùng ta về việc thủ thành Tương Dương, đã nhớ bài thơ này của Đỗ Phủ, đã viết ra cho ta đọc. Ta rất thích, đọc mấy chục lần, nhưng chỉ nhớ được mấy câu trên. Văn sĩ Trung Nguyên người nào cũng biết làm thơ, nhưng thiên cổ Đỗ Phủ vẫn là đệ nhất thi nhân, chính là vì Đỗ Phủ ưu quốc ái dân vậy.
Dương Quá nói:
- Quách bá bá bảo "Vì nước vì dân, là bậc đại hiệp", vậy thì dẫu là văn hay võ, cũng như nhau cả.
Quách Tĩnh thấy Dương Quá đã hiểu được thế, thì cả mừng, nói:
- Văn chương kinh thư, ta không am hiểu, nhưng thiết nghĩ làm người sống trên thế gian, dù là kẻ tầm thường, chỉ cần vì nước vì dân, thì đều là hảo hán thật sự, hào kiệt thật sự.
Dương Quá hỏi:
- Quách bá bá, bá bá bảo có thể giữ vững được thành Tương Dương hay không?
Quách Tĩnh ngẫm nghĩ hồi lâu, chỉ tay về phía tây nhấp nhô gò đống, cây cối xanh tươi, nói:
- Nhân vật lừng lẫy nhất ở Tương Dương từ xưa đến nay dĩ nhiên là Gia Cát Lượng. Cách đây hai chục dặm về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dieu-hiep-lu/1367235/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.