Dương Quá đang định rút chủy thủ ra, bỗng nghe ngoài song có người gõ nhẹ ba tiếng, vội nhắm mắt nằm im.
Quách Tĩnh tỉnh giấc liền, ngồi dậy, hỏi:
- Dung nhi phải không? Có quân tình khẩn cấp chăng?
Ngoài song im lặng. Quách Tĩnh thấy Dương Quá ngủ, hơi thở đằng mũi đều đều, may đã ngủ được, không đánh thức chàng, nhẹ chân xuống giường, đi ra khỏi phòng, thấy Hoàng Dung đứng ở sân vẫy tay.
Quách Tĩnh tới gần, thấp giọng hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Hoàng Dung không đáp, kéo chồng ra hậu viện, nhìn tứ phía, rồi nói:
- Tĩnh ca ca và Quá nhi đối đáp, muội đã nghe cả. Quá nhi không có hảo ý, Tĩnh ca ca biết hay không?
Quách Tĩnh kinh ngạc, hỏi:
- Không có hảo ý là thế nào?
Hoàng Dung nói:
- Muội cảm thấy lời hắn nói sớm có ý nghi ngờ vợ chồng mình giết hại phụ thân hắn.
Quách Tĩnh nói:
- Quá nhi có thể nghi ngờ, nhưng ta đã hứa sẽ kể tỉ mỉ nguyên do phụ thân hắn chết như thế nào cho hắn biết.
Hoàng Dung nói:
- Tĩnh ca ca có thế kể hết cho Quá nhi nghe được ư?
Quách Tĩnh nói:
- Phụ thân hắn chết thảm, ta vẫn luôn tự trách mình. Dương Khang huynh đệ tuy lầm đường lạc lối, nhưng chúng ta cũng không tận tình khuyên can, không tìm mọi cách cứu y.
Hoàng Dung nói:
- Hừ, người như thế còn cứu vãn làm sao được kia chứ? Muội chỉ hận không giết y sớm hơn, nếu không mấy vị sư phụ của Tĩnh ca ca đâu đến nỗi phải táng mạng ở đảo Đào Hoa?
Quách Tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dieu-hiep-lu/1367234/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.