Chương trước
Chương sau
Nhưng Bố Lý Ân thiên toán vạn toán (tính toán chi li) cỡ nào, nhưng vẫn tính sai thực lực Địch Áo, hắn không bao giờ ngờ được những trận đấu trước, Địch Áo vẫn không có dốc toàn lực. Vì vậy hắn mới tính toán chiến thuật sai lầm dẫn đến kết cục bi thảm trước mắt. Có đạo sư đi tới bên cạnh Bố Lý Ân xem xét, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, xương cổ đã gãy, Bố Lý Ân đã sớm ngừng hô hấp. Vào lúc này, ánh mắt đám đạo sư học viện nhìn về phía Địch Áo cực kỳ khác thường, bởi vì Địch Áo trước sau hai lần đánh gục đối thủ dưới tình huống không cần sử dụng bí kỹ.
Phải biết rằng khi võ sĩ lên cấp, không chỉ tăng trưởng nguyên lực, mà trình độ vững chắc của thân thể cũng gia tăng tương ứng. Hai gã võ sĩ cùng giai không sử dụng bất kỳ bí kỹ, nếu chỉ dựa vào quyền cước chiến đấu sợ rằng đánh mấy canh giờ cũng không thể nào được phân chia thắng bại. Địch Áo biểu hiện đã phá vỡ thường thức này, chẳng lẽ thân thể công kích đơn thuần cũng có thể cường hãn đến trình độ như vậy? Cơ hồ tất cả mọi người đều trầm ngâm suy tư vấn đề này. Nhất là những Phong hệ võ sĩ ngồi trên khán đài, thủ đoạn công kích của bọn họ so còn kém hơn cả Địa hệ võ sĩ. Địch Áo hiển nhiên đã làm cho bọn họ thấy được tia sáng rạng đông.
Nếu như có thể giống như Địch Áo, tùy tiện đánh một quyền đá một cước là có thể đánh gục một võ sĩ cùng giai. Vậy thì Phong hệ võ sĩ không thể nghi ngờ sẽ trở thành tồn tại cực kỳ kinh khủng, bởi vì bọn họ có ưu thế tốc độ vượt trội so với những võ sĩ hệ khác. Phong hệ võ sĩ có thể dễ dàng tiếp cận đối thủ trong một thời gian ngắn, nhưng trong tình huống bình thường sẽ không có ai làm như vậy, xông qua rồi làm cái gì? Không sai, ở khoảng cách gần thì đối thủ khó lòng né tránh Phong Nhận của mình, nhưng bản thân mình cũng lâm vào nguy hiểm.
Huống chi, nếu Phong Nhận không thể đánh trúng bộ vị trọng yếu sẽ rất khó tạo thành uy hiếp đối với địch nhân. Cho dù là Hỏa hệ võ sĩ Chân Hồng Chi Vũ hay là khí lạnh của Thủy hệ võ sĩ cũng có thể tạo thành thương tổn trí mạng đối với Phong hệ võ sĩ. Nhưng có được năng lực giống như Địch Áo thì mọi chuyện sẽ khác hẳn, sau khi Phong Nhận rời tay sẽ không có cách nào khống chế, quyền cước lại có thể tùy ý thay đổi phương hướng công kích. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả Phong hệ võ sĩ ở trên khán đài biến thành nóng rực.
Địch Áo đi vòng qua trước mặt vị đạo sư, tới bên cạnh Lôi Mông đánh giá trên dưới mấy lần, chậm rãi nói: "Không sao chứ?
"Hoàn hảo." Lôi Mông cười khổ đáp, đồng thời bị bốn võ sĩ cùng giai vây công, không đề cập tới trình độ công kích mãnh liệt cỡ nào, chỉ riêng lực chấn động đã khiến cho hắn chịu không nổi. Bây giờ vẫn chưa có té xuống phải quy công cho đoạn thời gian rèn luyện vất vả với Địch Áo và Ca Đốn. Nhờ đó ngay lúc này, ít nhất hắn còn có khí lực dựng thẳng sống lưng, bình thản nói chuyện.
"Ừ, không có chuyện gì là tốt rồi." Địch Áo gật đầu nói: "Chúng ta đi qua xem Y Toa Bối Nhĩ thế nào. Ta lo lắng nàng bị nội thương."
Lôi Mông ngẩn ra, bây giờ mới phát hiện Y Toa Bối Nhĩ nằm dưới mặt đất cách đó không xa. Tác Phỉ Á và Tuyết Ny mặt mày lo lắng ngồi quanh nàng. Địch Áo đang định đi tới thì vị đạo sư lúc trước ngăn cản hắn đã xuất hiện trước mặt, nhíu mày với nói Địch Áo: "Ta không muốn phải nhìn chuyện này phát sinh lần nữa, học viện cử hành tranh tài là vì khích lệ học viên chứ không phải để cho các ngươi chém giết lẫn nhau."
Địch Áo nhìn thẳng vào bị đạo sư kia, mỉm cười nhàn nhạt: "Ngài đã nói là lẫn nhau, có phải nên đi qua hỏi mấy tên bên kia trước không? Có lẽ thủ đoạn của ta tương đối ác liệt, nhưng ta nghĩ đối với những người khác, cho dù ta làm gì đi nữa cũng không tính là quá đáng.
Vị đạo sư kia nhíu mày, lấy nhãn lực của hắn tự nhiên nhìn thấy rõ ràng tuyển thủ khu sáu mươi bảy từ lúc mới bắt đầu đã mang tà tâm. Bất kể là Gia Nạp Lợi đánh lén hay là tiến hành vây công Lôi Mông. Tất cả đều là hành động đuổi tận giết tuyệt, rõ ràng là bên đó đã có dự mưu từ sớm.
Mặc dù hắn không biết Địch Áo và đối phương có thù oán gì, nhưng Địch Áo biểu hiện đủ để nói rõ hết thảy, huống chi là cái tên học viên Gia Nạp Lợi kia đánh lén trước. Theo lý thuyết, Địch Áo ở trong tình huống đó không có lý do gì hạ thủ lưu tình. Nhưng vấn đề là vì trong lúc tranh tài, Địch Áo trong đã đích thân đánh chết hai học viên rồi, chuyện này không thể nghi ngờ sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt, nếu như tất cả học viên đều bị băn khoăn vấn đề này, trong khi chiến đấu đều xem đối thủ của mình là kẻ thù không đội trời chung. Tình cảnh như thế chắc chắn là đã trái với ước nguyện ban đầu của học viện.
"Đối thủ của ngươi dĩ nhiên cũng có trách nhiệm, học viện sẽ cẩn thận điều tra chuyện này."
Địch Áo nhìn chằm chằm vào vị đạo sư kia, nhận ra trong lời đối phương nói chứa rất nhiều ý tứ. Hiển nhiên là phải điều tra song phương, về phần kết quả như thế nào, Địch Áo nói cũng không cần suy nghĩ nhiều làm gì. Học viện mới có quyền đưa ra kết luận cuối cùng, điều này cũng tương đương với biến tướng cảnh cáo Địch Áo, đừng tưởng rằng bên mình có lý là ngươi có thể buông tay làm việc. Ở nơi này phải dựa theo quy củ của học viện làm việc.
"Tốt, khi nào có kết quả, hi vọng ngài có thể cho ta biết." Sau khi nói xong, Địch Áo trực tiếp đi tới chỗ Y Toa Bối Nhĩ, hoàn toàn không đặt lời cảnh cáo của vị đạo sư kia để ở trong lòng. Nguyên nhân rất đơn giản, người bị vây công chính là Lôi Mông, cho dù Tư Thản Sâm viện trưởng thiết diện vô tư cũng không thể làm gì Lôi Mông. Ngược lại, đám người khu sáu mươi bảy phải coi chừng mới đúng.
Nói dễ nghe thì đây là một loại chiến thuật, nói khó nghe đây rõ ràng là có ý định giết chết Lôi Mông, những người đang âm thầm hộ vệ Lôi Mông không có trực tiếp vọt lên trên đài đập chết mấy gã vây công Lôi Mông, tin tưởng là vì lưu lại cho Tư Thản Sâm một chút mặt mũi.
"Ngươi?" Vị đạo sư kia nhìn bóng lưng Địch Áo rời đi, chân mày cau lại chặt chẽ, học viên bây giờ không hiểu được đạo lý tôn kính sư phụ rồi? Nghị luận xong còn phải báo cho ngươi? Ngươi cho rằng ta là chân sai vặt? Thế nhưng nhìn lại Y Toa Bối Nhĩ đang nằm bất tỉnh ở bên kia, vị đạo sư cũng không tiếp tục làm khó Địch Áo. Dù sao đồng đội mình sinh tử không biết, tâm tình bực bội khó chịu là rất bình thường.
Giờ phút này Y Toa Bối Nhĩ nhắm nghiền hai mắt nằm trên mặt đất, cũng may hô hấp coi như là ổn định, nhìn qua hẳn là không có gì đáng ngại. Địch Áo cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này có người ở dưới đài mang băng ca chạy lên, mấy người Địch Áo cẩn thận đặt Y Toa Bối Nhĩ lên trên băng ca rồi đi xuống lôi đài. Nơi bọn họ đi qua, toàn bộ mọi người tự giác mở ra một lối đi rộng rãi.
Bây giờ khu năm mươi mốt coi như là triệt để nổi danh ở Tử Vong Chi Ca học viện rồi, quả thực chính là bè lũ giết người không chớp mắt mà. Ngay cả tiểu cô nương nhìn qua thì có bộ dạng hiền lành, nhu mì như vậy, không ngờ cũng có lúc ra tay tanh máu như vậy.
Nếu như nói thủ đoạn Địch Áo giết người làm cho mọi người cảm thấy kinh ngạc, vậy thì Y Toa Bối Nhĩ thả ra quả Băng Trùy khổng lồ kia khiến cho toàn bộ người ở nơi này cảm nhận được rung động từ sâu trong nội tâm. Ít nhất Địch Áo còn để cho đối phương chết toàn thây, cái tên xui xẻo chết trong tay Y Toa Bối Nhĩ đã biến thành một đống thịt vụn rồi. Sở dĩ nói là một đống là vì thu thập thi thể của hắn quá khó khăn. Không có người nào nguyện ý từng đi nhặt từng khối từng khối tay cụt, chân gãy cả. Cuối cùng đành phải dùng một cây chổi lớn hốt toàn bộ thi thể hắn vào trong bao.
Đám người Địch Áo lại giành được thắng lợi lần nữa, chuyện này không coi là ngoài ý muốn, mấy lần tranh tài trước bọn họ đã triển lộ ra thực lực hơn xa võ sĩ cùng giai. Nhưng ở trong mắt một số người khác, kết quả này thật sự là khó thể tiếp nhận nổi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thống khổ nhất chính là Gia Nạp Lợi, hắn không chỉ mất đi ca ca duy nhất, mà con mất đi cả thân phận thật của mình.
Bởi vì "Gia Nạp Lợi" học viên ở bộ sơ cấp đã chết, nếu như hắn không muốn bị học viện trừng phạt thì không khả năng trở lại bộ sơ cấp học tiếp. Chỉ có thể thay thế ca ca Bố Lý Ân của mình học ở bộ cao cấp.
Nhưng thực lực của hắn ở bộ cao cấp có thể làm gì đây? Nếu như Bố Lý Ân còn sống cũng không có quan hệ gì lớn.
Những người khác nhìn trên mặt mũi Bố Lý Ân ít nhiều gì cũng sẽ chiếu cố cho hắn, mà bây giờ sợ rằng những người đó chuẩn bị tranh đoạt vị trí đội trưởng, làm gì có ai quan tâm sống chết của hắn.
Về phía hai tỷ đệ San Đóa Lạp và Đạt Nhĩ Sâm thì đang sợ hãi kinh hồn tán đảm. Thực lực Bố Lý Ân tại bộ cao cấp coi như là người nổi bật. Nếu không San Đóa Lạp sẽ không cần phải dùng điều kiện khuất nhục như vậy để trao đổi, nhưng ai có thể nghĩ đến lấy thực lực của Bố Lý Ân thế mà lại chết ở trong tay Địch Áo.
Đến lúc này, Đạt Nhĩ Sâm mới chính thức cảm nhận được sợ hãi, nói cho cùng hắn trông cậy vào chỉ là mỗi San Đóa Lạp mà thôi. Bởi vì San Đóa Lạp có lực ảnh hưởng ở bộ cao cấp rất rộng, cho nên học viên bộ sơ cấp căn bản không có có ai dám động tới hắn.
Nhưng Bố Lý Ân chết làm cho hắn triệt để hiểu ra một việc, thực lực Địch Áo vượt xa bản thân, cho dù San Đóa Lạp cũng không phải là đối thủ của Địch Áo.
Địch Áo phóng ra Lôi Quang Phong Nhận không thể xuyên thấu trái tim Gia Nạp Lợi như dự tính, nhưng vẫn đâm lủng phổi Gia Nạp Lợi, máu tươi từ lổ thủng kia phun ra như suối. Khiến cho Gia Nạp Lợi sợ hãi chính là từ miệng vết thương không ngững truyền đến đau nhói toàn tâm, cộng thêm cảm giác tê dại đang nhanh chóng lan tràn ra toàn thân hắn nữa.
Gia Nạp Lợi không còn kịp xem xét thương thế của mình như thế nào, trong lúc thân thể còn chưa hạ xuống lôi đài, cảm giác tê dại mới vừa biến mất. Hắn lập tức thả ra Phong Ưu Nhã chạy ra ngoài lôi đài, nếu có thể thì giờ phút này hắn thật sự muốn hô lớn một tiếng "ta nhận thua". Nhưng Gia Nạp Lợi không dám, hắn chỉ biết liên tục thả ra Tật Phong Tấn Ảnh và Phong Ưu Nhã chạy đi. Vào lúc này thậm chí thời gian thở cũng không có, làm gì còn thời gian kêu gọi đầu hàng, hắn lo lắng chỉ cần động tác của mình dừng lại một cái nháy mắt thôi, Địch Áo sẽ lập tức đuổi tới hạ sát thủ.
Trên thực tế Địch Áo chắc chắn sẽ làm như vậy, chỉ có điều hành động của hắn hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của mọi người. Dĩ nhiên sẽ không có ai biết được trong thời gian vô cùng ngắn ngủi này, Địch Áo đã liên tục phóng ra mấy lần Tật Phong Tấn Ảnh, mọi người chỉ có thể nhìn thấy Địch Áo tiếp cận Gia Nạp Lợi với tốc độ nhanh đến mức kinh khủng.
Thời gian trôi qua không tới hai giây, Địch Áo đã vọt tới phía sau lưng Gia Nạp Lợi, có lẽ là chạy quá nhanh, Địch Áo thậm chí không kịp buông thả bí kỹ, vội vàng co chân đá một cước vào cổ Gia Nạp Lợi nhanh như tia chớp. Đồng thời mượn lực phản chấn lực đưa thân hình bay lên cao, vọt tới phương hướng Lôi Mông.
Vị đạo sư vừa trở lại chỗ ngồi không khỏi mở to mắt kinh ngạc, Địch Áo biểu hiện lần nào cũng nằm ngoài dự liệu của hắn. Lúc hắn nghĩ là Địch Áo sẽ không thể đuổi theo Gia Nạp Lợi nhanh như vậy, còn tưởng rằng Địch Áo đá một cước kia có lực sát thương không lớn, kết quả chứng minh hắn lúc nãy làm việc sai sót.
Nếu như không phải liên tiếp thi triển Tật Phong Tấn Ảnh và Phong Ưu Nhã, mặc dù Gia Nạp Lợi có thương tích trong người nhưng vẫn có năng lực né tránh cú đá của Địch Áo. Nhưng không phải tất cả mọi người đều có năng lực biến thái như Địch Áo. Gia Nạp Lợi cảm thấy sau ót mình bị làn gió sắc bén đánh tới, không có cách nào buông thả bí kỹ tránh né nên hắn chỉ kịp hạ thấp đầu xuống một chút. Sau đó cảm giác được cả người chấn động, theo là thanh âm "răng rắc" rợn người vang lên, hẳn là tiếng xương cốt nứt gãy. Chốc lát sau, Gia Nạp Lợi mất đi tất cả tri giác, thân thể theo quán tính tiếp tục vọt tới trước năm, sáu thước mới ngã nhào xuống đất.
"Rầm rầm."
Tiếng va chạm kịch liệt vang lên liên tiếp, Lôi Mông thả ra Địa Long Thủ Hộ không ngừng rung động, quang mang càng lúc càng nhạt, dần dần có thể thấy được thân ảnh Lôi Mông ở trong đó hiện ra. Chỉ cần là võ sĩ có chút kinh nghiệm chiến đấu sẽ có thể nhận ra được Địa Long Thủ Hộ của Lôi Mông đã không còn cách nào thừa nhận công kích điên cuồng kéo dài nữa, có lẽ một giây sau sẽ diệt vong ngay lập tức.
Y Toa Bối Nhĩ có cảm giác đại não trở nên trống rỗng, nếu thực lực của nàng mạnh như Ca Đốn, ngoại trừ Địch Áo ra thì bốn người bọn họ đánh với bốn người đối phương tuyệt đối không thể bị động như vậy.
Y Toa Bối Nhĩ chưa bao giờ oán hận bản thân giống như hôm nay, nàng hận bản thân mình tại sao không mạnh mẽ lên từ sớm.
Bỗng nhiên Y Toa Bối Nhĩ hét lớn như bị bệnh tâm thần, vận chuyển nguyên lực tràng trong cơ thể lên tới cực hạn, nàng quyết định dốc toàn bộ lực lượng của mình vào một chiêu tối hậu.
Một quả Băng Trùy to lớn xuất hiện trên không trung, kéo theo tiếng xé gió chói tai lao xuống dưới nhanh như chớp.
Có lẽ là do bản thân Băng Trùy không ngừng xoan chuyển, hoặc là do tốc độ quá nhanh, quả Băng Trùy dưới ánh mặt trời chiếu rọi biến thành một dải tàn ảnh mơ hồ, hơn nữa còn phát tán ra ánh sáng bảy màu. Tất cả mọi người ở hai bên khán đài chỉ có thể nhìn ra đó là một quả Băng Trùy khổng lồ, còn những người ở gần lôi đài chỉ có thể nhìn thấy bầu trời bỗng dưng tối sầm lại, áp lực theo đó nhanh chóng đổ ập xuống.
Băng Trùy thành hình cần có nguyên lực hỗ trợ đã vượt ra khỏi tầm khống chế của Y Toa Bối Nhĩ, cho nên nàng không thể nào nhìn thấy cố gắng cuối cùng của mình có thể cứu viện Lôi Mông hay không, trong lúc Băng Trùy hạ xuống đầu đối phương, nàng đã té ngã xuống đất bất tỉnh.
Lôi Mông lâm vào điên cuồng tiến công mấy gã võ sĩ kia, bởi vì tầm mắt hắn bị luồng ánh sáng bảy màu chói mắt ảnh hưởng nên nhìn không thấy gì hết. Ngay lúc đó, quả Băng Trùy đã giải khai hàng nghìn hàng vạn ngọn lửa Chân Hồng Chi Vũ đập vào ngực một gã Hỏa hệ võ sĩ.
Mũi nhọn phía trước Băng Trùy sắc bén như dao, phía sau lại thô to như thân cây đại thụ, ít nhất cũng phải mấy người ôm mới hết. Gã Hỏa hệ võ sĩ kia bị Băng Trùy đập nát thành từng mảnh nhỏ trong nháy mắt, đầu lâu của hắn nứt vỡ văng ra bốn phía, tốc độ quả Băng Trùy vẫn không giảm, tiếp tục lao thẳng tới khán đài ở sau lưng cái tên vừa mới chết.
Một màn máu tanh tới cực điểm khiến cho mấy võ sĩ còn lại cả kinh thất sắc, bất chấp tất cả không vây công Lôi Mông nữa, đồng loạt lui về phía sau thật nhanh. Đồng thời la lớn: "Chúng ta nhận thua."
Địch Áo làm như không nghe thấy gì hết, chẳng những tốc độ vọt tới không giảm chút nào, thân đang ở giữa không trung đã phóng ra mười mấy đạo thanh mang nổ tung ở giữa không trung hóa thành vô số lưu quang bắn về phía mấy gã võ sĩ kia. Trên khán đài lập tức vang lên một trận thanh âm sợ hãi, đối phương đã nhận thua nhưng Địch Áo vẫn không chịu buông tha đối thủ, rõ ràng là không chấp nhận tuân theo quy tắc tranh tài. Chỉ bằng vào điểm này, học viện đã có lý do tiến hành xử phạt Địch Áo nghiêm khắc. Đúng lúc này, một đạo thanh quang lướt vào sân đấu, lưu quang đầy trời trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Một vị đạo sư đứng ở trước mặt Địch Áo, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đầy sát khí của Địch Áo: "Đến đây chấm dứt đi, tranh tài đã kết thúc."
Địch Áo chậm rãi phun ra một hơi thật dài, không có vọng động làm gì nữa. Chẳng qua là nhún vai bất đắc dĩ. Địch Áo tự nhiên sẽ không biết đối kháng công khai với học viện, đối với bọn họ không có bất kỳ chỗ tốt. Địch Áo lạnh lùng quét mắt về phía mấy gã võ sĩ một vòng, mặc dù hiện tại hắn không thể làm gì được, nhưng không có nghĩa là sau này cũng như vậy. Tính tình Địch Áo không có tốt đến mức bị lừa gạt còn có thể mặc kệ bỏ qua. Một khi chạm đến điểm giới hạn của hắn, Địch Áo sẽ tiến hành trả thù không chừa bất kỳ thủ đoạn nào.
Lôi Mông tản đi vòng phòng hộ Địa Long Thủ Hộ, đầu đầy mồ hôi đứng ở nơi đó. Nếu không nhờ các nàng Tác Phỉ Á liều mạng buông thả Băng Tường ngăn cản công kích dùm cho hắn, rất khó nói sẽ phát sinh chuyện gì.
Năng lực phòng ngự của Địa Long Thủ Hộ có thể nói là cường đại. Nhưng chỉ là tương đối mà thôi, cái dạng phòng ngự gì cũng không thể nào ngăn cản được bốn võ sĩ cùng giai đồng thời công kích, nhất là trong đó có tới ba Hỏa hệ võ sĩ..
Tác Phỉ Á và Tuyết Ny đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Y Toa Bối Nhĩ mới vừa nãy có thể nói là quá mạo hiểm. Một khi không thành công, hai người bọn họ buông thả Băng Tường tất nhiên sẽ xuất hiện tình trạng đứt quãng trong thời gian dài, như vậy Lôi Mông sẽ gặp nguy hiểm rất lớn. Đây cũng là lý do các nàng không có lựa chọn công kích ba gã Hỏa hệ võ sĩ của đối phương ngay từ lúc đầu. Bởi vì làm vậy rất có thể phát sinh kết quả lưỡng bại câu thương. Không phải là Tác Phỉ Á các nàng không dám liều mạng, mà là vì các nàng không dám lấy mạng Lôi Mông ra cá cược. Từ trên chiến thuật mà nói, tấn công chính là phương pháp cứu viện thích hợp nhất.
Từ góc độ bằng hữu thì chỉ cần có thể bảo vệ tốt Lôi Mông là ổn lắm rồi.
Khu sáu mươi bảy còn dư lại hai gã Hỏa hệ võ sĩ và một gã Địa hệ võ sĩ đứng ở xa xa nhìn mấy người Địch Áo. Trong mắt tràn đầy sợ hãi, bọn họ rõ ràng người nằm trên đất là ai, thực lực cường đại như thế nào. Thế mà lại bị Địch Áo dễ dàng đánh nằm úp mặt dưới đất, đến tận bây giờ, bọn họ vẫn không dám tin vào hai mắt của mình. Trong đám người ở trên khán đài, một người khoác áo choàng kín mít chen lẫn trong đó, nếu có người cẩn thận quan sát sẽ phát hiện thân thể của hắn đang run rẩy từng đợt.
Nếu Địch Áo thấy mặt người này nhất định sẽ thất kinh, bởi vì mặt hắn và Gia Nạp Lợi giống nhau như đúc. Thật ra đây mới là Gia Nạp Lợi thực sự. Cái người bị Địch Áo đánh bại trên sân chính là ca ca sinh đôi của Gia Nạp Lợi, người sắp tiến vào bộ cực hạn tu luyện, Bố Lý Ân.
Bố Lý Ân vốn tính toán không sai, giả mạo đệ đệ tham gia tranh tài ở bộ sơ cấp, lấy thực lực của hắn hiển nhiên là nắm chắc mười phần. Cho dù bị nhìn ra thực lực của hắn không hợp với Gia Nạp Lợi biểu hiện lúc bình thường cũng không sao. Chỉ cần tìm cơ hội lặng lẽ thay đổi thân phận với đệ đệ là được rồi. Hiện tại không có bao nhiêu người biết Gia Nạp Lợi có một ca ca sinh đôi, ngay cả đạo sư học viện cũng không rõ ràng chuyện này.
Nhưng Bố Lý Ân thiên toán vạn toán (tính toán chi li) cỡ nào, nhưng vẫn tính sai thực lực Địch Áo, hắn không bao giờ ngờ được những trận đấu trước, Địch Áo vẫn không có dốc toàn lực. Vì vậy hắn mới tính toán chiến thuật sai lầm dẫn đến kết cục bi thảm trước mắt. Có đạo sư đi tới bên cạnh Bố Lý Ân xem xét, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, xương cổ đã gãy, Bố Lý Ân đã sớm ngừng hô hấp. Vào lúc này, ánh mắt đám đạo sư học viện nhìn về phía Địch Áo cực kỳ khác thường, bởi vì Địch Áo trước sau hai lần đánh gục đối thủ dưới tình huống không cần sử dụng bí kỹ.
Phải biết rằng khi võ sĩ lên cấp, không chỉ tăng trưởng nguyên lực, mà trình độ vững chắc của thân thể cũng gia tăng tương ứng. Hai gã võ sĩ cùng giai không sử dụng bất kỳ bí kỹ, nếu chỉ dựa vào quyền cước chiến đấu sợ rằng đánh mấy canh giờ cũng không thể nào được phân chia thắng bại. Địch Áo biểu hiện đã phá vỡ thường thức này, chẳng lẽ thân thể công kích đơn thuần cũng có thể cường hãn đến trình độ như vậy? Cơ hồ tất cả mọi người đều trầm ngâm suy tư vấn đề này. Nhất là những Phong hệ võ sĩ ngồi trên khán đài, thủ đoạn công kích của bọn họ so còn kém hơn cả Địa hệ võ sĩ. Địch Áo hiển nhiên đã làm cho bọn họ thấy được tia sáng rạng đông.
Nếu như có thể giống như Địch Áo, tùy tiện đánh một quyền đá một cước là có thể đánh gục một võ sĩ cùng giai. Vậy thì Phong hệ võ sĩ không thể nghi ngờ sẽ trở thành tồn tại cực kỳ kinh khủng, bởi vì bọn họ có ưu thế tốc độ vượt trội so với những võ sĩ hệ khác. Phong hệ võ sĩ có thể dễ dàng tiếp cận đối thủ trong một thời gian ngắn, nhưng trong tình huống bình thường sẽ không có ai làm như vậy, xông qua rồi làm cái gì? Không sai, ở khoảng cách gần thì đối thủ khó lòng né tránh Phong Nhận của mình, nhưng bản thân mình cũng lâm vào nguy hiểm.
Huống chi, nếu Phong Nhận không thể đánh trúng bộ vị trọng yếu sẽ rất khó tạo thành uy hiếp đối với địch nhân. Cho dù là Hỏa hệ võ sĩ Chân Hồng Chi Vũ hay là khí lạnh của Thủy hệ võ sĩ cũng có thể tạo thành thương tổn trí mạng đối với Phong hệ võ sĩ. Nhưng có được năng lực giống như Địch Áo thì mọi chuyện sẽ khác hẳn, sau khi Phong Nhận rời tay sẽ không có cách nào khống chế, quyền cước lại có thể tùy ý thay đổi phương hướng công kích. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả Phong hệ võ sĩ ở trên khán đài biến thành nóng rực.
Địch Áo đi vòng qua trước mặt vị đạo sư, tới bên cạnh Lôi Mông đánh giá trên dưới mấy lần, chậm rãi nói: "Không sao chứ?
"Hoàn hảo." Lôi Mông cười khổ đáp, đồng thời bị bốn võ sĩ cùng giai vây công, không đề cập tới trình độ công kích mãnh liệt cỡ nào, chỉ riêng lực chấn động đã khiến cho hắn chịu không nổi. Bây giờ vẫn chưa có té xuống phải quy công cho đoạn thời gian rèn luyện vất vả với Địch Áo và Ca Đốn. Nhờ đó ngay lúc này, ít nhất hắn còn có khí lực dựng thẳng sống lưng, bình thản nói chuyện.
"Ừ, không có chuyện gì là tốt rồi." Địch Áo gật đầu nói: "Chúng ta đi qua xem Y Toa Bối Nhĩ thế nào. Ta lo lắng nàng bị nội thương."
Lôi Mông ngẩn ra, bây giờ mới phát hiện Y Toa Bối Nhĩ nằm dưới mặt đất cách đó không xa. Tác Phỉ Á và Tuyết Ny mặt mày lo lắng ngồi quanh nàng. Địch Áo đang định đi tới thì vị đạo sư lúc trước ngăn cản hắn đã xuất hiện trước mặt, nhíu mày với nói Địch Áo: "Ta không muốn phải nhìn chuyện này phát sinh lần nữa, học viện cử hành tranh tài là vì khích lệ học viên chứ không phải để cho các ngươi chém giết lẫn nhau."
Địch Áo nhìn thẳng vào bị đạo sư kia, mỉm cười nhàn nhạt: "Ngài đã nói là lẫn nhau, có phải nên đi qua hỏi mấy tên bên kia trước không? Có lẽ thủ đoạn của ta tương đối ác liệt, nhưng ta nghĩ đối với những người khác, cho dù ta làm gì đi nữa cũng không tính là quá đáng.
Vị đạo sư kia nhíu mày, lấy nhãn lực của hắn tự nhiên nhìn thấy rõ ràng tuyển thủ khu sáu mươi bảy từ lúc mới bắt đầu đã mang tà tâm. Bất kể là Gia Nạp Lợi đánh lén hay là tiến hành vây công Lôi Mông. Tất cả đều là hành động đuổi tận giết tuyệt, rõ ràng là bên đó đã có dự mưu từ sớm.
Mặc dù hắn không biết Địch Áo và đối phương có thù oán gì, nhưng Địch Áo biểu hiện đủ để nói rõ hết thảy, huống chi là cái tên học viên Gia Nạp Lợi kia đánh lén trước. Theo lý thuyết, Địch Áo ở trong tình huống đó không có lý do gì hạ thủ lưu tình. Nhưng vấn đề là vì trong lúc tranh tài, Địch Áo trong đã đích thân đánh chết hai học viên rồi, chuyện này không thể nghi ngờ sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt, nếu như tất cả học viên đều bị băn khoăn vấn đề này, trong khi chiến đấu đều xem đối thủ của mình là kẻ thù không đội trời chung. Tình cảnh như thế chắc chắn là đã trái với ước nguyện ban đầu của học viện.
"Đối thủ của ngươi dĩ nhiên cũng có trách nhiệm, học viện sẽ cẩn thận điều tra chuyện này."
Địch Áo nhìn chằm chằm vào vị đạo sư kia, nhận ra trong lời đối phương nói chứa rất nhiều ý tứ. Hiển nhiên là phải điều tra song phương, về phần kết quả như thế nào, Địch Áo nói cũng không cần suy nghĩ nhiều làm gì. Học viện mới có quyền đưa ra kết luận cuối cùng, điều này cũng tương đương với biến tướng cảnh cáo Địch Áo, đừng tưởng rằng bên mình có lý là ngươi có thể buông tay làm việc. Ở nơi này phải dựa theo quy củ của học viện làm việc.
"Tốt, khi nào có kết quả, hi vọng ngài có thể cho ta biết." Sau khi nói xong, Địch Áo trực tiếp đi tới chỗ Y Toa Bối Nhĩ, hoàn toàn không đặt lời cảnh cáo của vị đạo sư kia để ở trong lòng. Nguyên nhân rất đơn giản, người bị vây công chính là Lôi Mông, cho dù Tư Thản Sâm viện trưởng thiết diện vô tư cũng không thể làm gì Lôi Mông. Ngược lại, đám người khu sáu mươi bảy phải coi chừng mới đúng.
Nói dễ nghe thì đây là một loại chiến thuật, nói khó nghe đây rõ ràng là có ý định giết chết Lôi Mông, những người đang âm thầm hộ vệ Lôi Mông không có trực tiếp vọt lên trên đài đập chết mấy gã vây công Lôi Mông, tin tưởng là vì lưu lại cho Tư Thản Sâm một chút mặt mũi.
"Ngươi?" Vị đạo sư kia nhìn bóng lưng Địch Áo rời đi, chân mày cau lại chặt chẽ, học viên bây giờ không hiểu được đạo lý tôn kính sư phụ rồi? Nghị luận xong còn phải báo cho ngươi? Ngươi cho rằng ta là chân sai vặt? Thế nhưng nhìn lại Y Toa Bối Nhĩ đang nằm bất tỉnh ở bên kia, vị đạo sư cũng không tiếp tục làm khó Địch Áo. Dù sao đồng đội mình sinh tử không biết, tâm tình bực bội khó chịu là rất bình thường.
Giờ phút này Y Toa Bối Nhĩ nhắm nghiền hai mắt nằm trên mặt đất, cũng may hô hấp coi như là ổn định, nhìn qua hẳn là không có gì đáng ngại. Địch Áo cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này có người ở dưới đài mang băng ca chạy lên, mấy người Địch Áo cẩn thận đặt Y Toa Bối Nhĩ lên trên băng ca rồi đi xuống lôi đài. Nơi bọn họ đi qua, toàn bộ mọi người tự giác mở ra một lối đi rộng rãi.
Bây giờ khu năm mươi mốt coi như là triệt để nổi danh ở Tử Vong Chi Ca học viện rồi, quả thực chính là bè lũ giết người không chớp mắt mà. Ngay cả tiểu cô nương nhìn qua thì có bộ dạng hiền lành, nhu mì như vậy, không ngờ cũng có lúc ra tay tanh máu như vậy.
Nếu như nói thủ đoạn Địch Áo giết người làm cho mọi người cảm thấy kinh ngạc, vậy thì Y Toa Bối Nhĩ thả ra quả Băng Trùy khổng lồ kia khiến cho toàn bộ người ở nơi này cảm nhận được rung động từ sâu trong nội tâm. Ít nhất Địch Áo còn để cho đối phương chết toàn thây, cái tên xui xẻo chết trong tay Y Toa Bối Nhĩ đã biến thành một đống thịt vụn rồi. Sở dĩ nói là một đống là vì thu thập thi thể của hắn quá khó khăn. Không có người nào nguyện ý từng đi nhặt từng khối từng khối tay cụt, chân gãy cả. Cuối cùng đành phải dùng một cây chổi lớn hốt toàn bộ thi thể hắn vào trong bao.
Đám người Địch Áo lại giành được thắng lợi lần nữa, chuyện này không coi là ngoài ý muốn, mấy lần tranh tài trước bọn họ đã triển lộ ra thực lực hơn xa võ sĩ cùng giai. Nhưng ở trong mắt một số người khác, kết quả này thật sự là khó thể tiếp nhận nổi.
Thống khổ nhất chính là Gia Nạp Lợi, hắn không chỉ mất đi ca ca duy nhất, mà con mất đi cả thân phận thật của mình.
Bởi vì "Gia Nạp Lợi" học viên ở bộ sơ cấp đã chết, nếu như hắn không muốn bị học viện trừng phạt thì không khả năng trở lại bộ sơ cấp học tiếp. Chỉ có thể thay thế ca ca Bố Lý Ân của mình học ở bộ cao cấp.
Nhưng thực lực của hắn ở bộ cao cấp có thể làm gì đây? Nếu như Bố Lý Ân còn sống cũng không có quan hệ gì lớn.
Những người khác nhìn trên mặt mũi Bố Lý Ân ít nhiều gì cũng sẽ chiếu cố cho hắn, mà bây giờ sợ rằng những người đó chuẩn bị tranh đoạt vị trí đội trưởng, làm gì có ai quan tâm sống chết của hắn.
Về phía hai tỷ đệ San Đóa Lạp và Đạt Nhĩ Sâm thì đang sợ hãi kinh hồn tán đảm. Thực lực Bố Lý Ân tại bộ cao cấp coi như là người nổi bật. Nếu không San Đóa Lạp sẽ không cần phải dùng điều kiện khuất nhục như vậy để trao đổi, nhưng ai có thể nghĩ đến lấy thực lực của Bố Lý Ân thế mà lại chết ở trong tay Địch Áo.
Đến lúc này, Đạt Nhĩ Sâm mới chính thức cảm nhận được sợ hãi, nói cho cùng hắn trông cậy vào chỉ là mỗi San Đóa Lạp mà thôi. Bởi vì San Đóa Lạp có lực ảnh hưởng ở bộ cao cấp rất rộng, cho nên học viên bộ sơ cấp căn bản không có có ai dám động tới hắn.
Nhưng Bố Lý Ân chết làm cho hắn triệt để hiểu ra một việc, thực lực Địch Áo vượt xa bản thân, cho dù San Đóa Lạp cũng không phải là đối thủ của Địch Áo.
"Đạt Nhĩ Sâm, bây giờ biết nên làm thế nào chưa?" San Đóa Lạp nhẹ giọng nói, ánh mắt lộ vẻ phức tạp. Mặc dù đây không phải là kết cục nàng hi vọng, nhưng từ đáy lòng nàng lại cảm giác thoải mái, không có người nào nguyện ý mang thân thể của mình ra giao dịch cả. Hơn nữa có Bố Lý Ân làm vết xe đổ, hẳn là đệ đệ của mình sẽ cho ra lựa chọn sáng suốt.
"Tỷ, ta không ngu." Đạt Nhĩ Sâm cười khổ nói: "Ta dám khẳng định đến lúc giáp mặt với khu năm mươi mốt, ta mà không trực tiếp nhận thua, sợ rằng cái tên Địch Áo kia sẽ giết ta trước tiên."
"Ta nói không chỉ là tranh tài." San Đóa Lạp xoay người, nhìn đệ đệ mình không chớp mắt: "Buông tha Hỏa Hống Thú luôn đi."
"Tỷ." Đạt Nhĩ Sâm lắc đầu thở dài: "Bây giờ không phải là vấn đề ta có buông bỏ hay không, cho dù ta từ nay về sau không đối nghịch cùng bọn họ nữa, ngươi cho là bọn họ sẽ bỏ qua cho ta không?"
San Đóa Lạp trầm mặc hồi lâu mới nói: "Chung quy sẽ có biện pháp, ta nghe nói bọn họ mượn của Thương Nam ở bộ cao cấp không ít học phần. Chỉ cần yêu cầu của bọn họ không làm quá phận, ta có thể thỏa mãn hết thảy mọi điều kiện."
"Sợ rằng không có dễ dàng như vậy, đến bây giờ bọn họ đã bị thương hai người, làm sao có thể từ bỏ ý đồ?" Nói đến thời điểm này, ánh mắt Đạt Nhĩ Sâm bỗng nhiên sáng lên: "Nói cách khác, cuộc tranh tài sau bọn họ chỉ có còn bốn người ra sân?"
"Ngươi muốn làm gì?" San Đóa Lạp trợn mắt hung hăng nhìn sang Đạt Nhĩ Sâm: "Cho dù chỉ có một mình Địch Áo ra sân, ngươi cho rằng nhóm các ngươi có thể đánh thắng được hắn?"
Đạt Nhĩ Sâm thở dài chán nản, thế giới này chung quy vẫn phải dùng thực lực nói chuyện, Tử Vong Chi Ca học viện cũng không có ngoại lệ. Thực lực Địch Áo đã thoát ra khỏi phạm vi Cực Hạn võ sĩ cấp thấp, hắn hoàn toàn không có hi vọng thủ thắng.
Mấy người Địch Áo mang Y Toa Bối Nhĩ trở về thạch động. Địch Áo lập tức lấy mảnh vỡ tinh thần cực phẩm ra gắn vào mấy đồ án trên vách động, từng cái đồ án liên tiếp sáng lên, nhất thời nguyên lực dao động tràn ngập trong thạch động.
"Y Toa Bối Nhĩ không có việc gì chứ?" Tác Phỉ Á lo lắng nhìn qua Địch Áo, từ sân thi đấu đến lúc trở về đây, lộ trình không phải làn ngắn. Cho dù mấy người bọn họ đã cẩn thận di chuyển, nhưng Y Toa Bối Nhĩ cũng khó tránh khỏi bị xóc nảy, thế mà từ đầu đến cuối Y Toa Bối Nhĩ vẫn không có mở mắt lần nào.
Đối với vấn đề Tác Phỉ Á hỏi, Địch Áo không biết trả lời như thế nào mới tốt, tính như bình thường thì thời gian Y Toa Bối Nhĩ hôn mê hơi dài, nhưng hô hấp vẫn duy trì trạng thái ổn định đều nhịp. Vì thế trong tình huống này, thân thể Y Toa Bối Nhĩ hẳn là không bị tổn thương, còn Nguyên Lực Luân ở trong cơ thể có bị liên lụy hay không thì Địch Áo không rõ ràng lắm.
"Bằng không… ta đi tìm người nhé?" Lôi Mông bỗng nhiên mở miệng nói, Y Toa Bối Nhĩ là vì cứu hắn mới biến thành bộ dáng này, cho nên Lôi Mông rất muốn làm cái gì đó để giảm bớt áy náy trong lòng.
"Tốt." Tác Phỉ Á và Tuyết Ny đồng thời gật đầu, các nàng nghĩ rằng khi học viên bị thương, đám đạo sư dĩ nhiên phải cung cấp trợ giúp. Huống chi Lôi Mông đi tìm chắc chắn không phải là đạo sư bình thường, thế nào cũng có cách hỗ trợ Y Toa Bối Nhĩ.
Địch Áo thì lại không quá coi trọng Lôi Mông đề nghị: "Bây giờ là tranh tài mỗi năm một lần, hàng ngày đều có rất nhiều học viên bị thương. Đạo sư của học viện không thể nào chiếu cố riêng cho mỗi một người học viên được. Huống chi Y Toa Bối Nhĩ thương thế coi như nhẹ, ta đoán có đi cũng chỉ là vô ích."
"Nhưng mà Lôi Mông thân phận không giống, chỉ cần hắn mở miệng, viện trưởng sẽ không thể cự tuyệt chứ?" Tác Phỉ Á phản bác.
"Vậy cũng khó nói." Địch Áo lắc đầu: "Dĩ nhiên ta không phản đối, ta cũng hy vọng có thể tìm được đạo sư hỗ trợ, ý của ta là không nên kỳ vọng quá cao."
"Chung quy phải thử rồi mới biết được." Lôi Mông cười nói: "Nếu như điểm yêu cầu nho nhỏ này cũng không đáp ứng, ha hả…" Lôi Mông không có nói hết, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Những người còn lại liếc nhìn dò xét, trong ánh mắt bọn họ tràn đầy mê hoặc.
"Địch Áo, tại sao ta cảm thấy Lôi Mông có cái gì đó là lạ nhỉ?" Ca Đốn gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Cảm giác như vậy rất quen thuộc, giống như trước khi hắn định làm chuyện xấu, hình như thường cười mấy tiếng giống lúc nãy lắm."
"Nếu đổi lại là ngươi, tâm thái cũng sẽ không bình thường nổi. Dù sao Y Toa Bối Nhĩ vì cứu hắn mới bị thương." Địch Áo suy nghĩ một lát, nhìn bóng lưng Lôi Mông đi xa, chậm rãi nói: "Quên đi, để cho hắn tự do hành động vậy, chắc cũng không đến nổi nào đâu."
"Hả?" Ca Đốn hiển nhiên không nghĩ tới Địch Áo lại chọn lựa thái độ bỏ qua chuyện này, nghi ngờ hỏi lại: "Làm vậy không được, ta phải đi xem một chút, lỡ may hắn lại gây họa thì làm sao bây giờ?"
"Ngươi tỉnh lại đi." Địch Áo tức giận nói: "Có thêm ngươi tính tình kiểu đó đi theo, còn không bằng để Lôi Mông đi một mình. Rồi lại nói, cho dù Lôi Mông gây bao nhiêu tai họa, phía sau cũng có người chống đỡ thay hắn, nhưng chúng ta lại không thể được."
"Tính tình ta thế nào?" Ca Đốn có chút không phục, thanh âm không tự chủ được đề cao lên mấy phần. Sau đó Tác Phỉ Á và Tuyết Ny cùng nhau trợn mắt nhìn tới, ý nghĩa trong ánh mắt lộ ra quá rõ ràng, nhà ngươi còn chưa nhìn thấy bệnh của mình hả?
Ca Đốn co rụt cổ lại, im lặng không dám nói tiếp nữa. Mấy người lẳng lặng ngồi ở chỗ đó nhìn Y Toa Bối Nhĩ. Mặc dù thạch động đầy dẫy nguyên lực ba động, chính là thời cơ tu luyện tốt nhất, nhưng không có ai làm như vậy, trong lòng bọn họ chỉ có một ý niệm trong đầu, đó là Y Toa Bối Nhĩ có thể mau sớm tỉnh lại.
Theo thời gian trôi qua, sắc trời bên ngoài từ từ đen lại. Lôi Mông vẫn chưa có xuất hiện, trong lòng mọi người đều có dự cảm bất tường. Thời gian dài như vậy đủ để Lôi Mông đi qua đi lại hai nơi mấy vòng rồi.
Lúc này bên ngoài thạch động bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, mấy người nhất thời quay đầu nhìn ra. Chốc lát sau, ngay cả Tuyết Ny luôn luôn trầm ổn cũng lộ ra thần sắc thất vọng, thì ra người đi vào thạch động không phải là Lôi Mông, mà là Phổ Lai Tư.
"Tại sao nhìn ta như vậy?" Phổ Lai Tư bị ánh mắt mấy người Địch Áo làm cho cảm giác cả người không thoải mái, sau đó nhìn thấy Y Toa Bối Nhĩ nằm yên trên giường không nhúc nhích, sắc mặt lúc này chợt thay đổi: "Y Toa Bối Nhĩ còn chưa tỉnh?"
"Ừ." Ca Đốn gật đầu, nhỏ giọng nói: "Lôi Mông đi mời đạo sư rồi, không biết có thể mời tới không."
Nghe được Ca Đốn nói như thế, vẻ mặt Phổ Lai Tư cực kỳ quái dị, há miệng tựa hồ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng.
"Tại sao?" Địch Áo chú ý tới vẻ mặt Phổ Lai Tư liền hỏi tới: "Muốn nói cái gì thì nói đi, tất cả mọi người đều là bằng hữu, ngươi không cần thiết băn khoăn nhiều như vậy."
Phổ Lai Tư do dự một látt, làm ra bộ dạng khó xử nói: "Thật ra cũng không có gì, nhưng các ngươi không hiểu rõ tình huống trong đại hội tranh tài, người bị thương thật sự là nhiều lắm. Chỉ khi nào bị nguy hiểm tới tính mạng thì các đạo sư mới có thể ra tay, nếu không ..."
Mấy người đồng thời trầm mặc lại, mặc dù lúc trước Địch Áo đã suy đoán tương tự, nhưng trên thực tế trong lòng mọi người vẫn ôm mấy phần hi vọng. Giờ phút này nghe Phổ Lai Tư xác thực một câu, bây giờ rốt cuộc đã xác định Lôi Mông trên căn bản không thể nào mời đạo sư về trị liệu cho Y Toa Bối Nhĩ.
Phổ Lai Tư nhìn thoáng qua thần sắc mấy người Địch Áo, vội vàng bổ sung thêm một câu: "Các ngươi không cần quá lo lắng, dù sao Lôi Mông không giống với những người khác, trong nhà hắn hẳn là bối cảnh rất cao phải không? Nói không chừng lại có trường hợp cá biệt."
Mấy người Địch Áo lắc đầu cười khổ, bối cảnh? Chỉ sợ bối cảnh cỡ nào ở trước mặt Tư Thản Sâm viện trưởng cũng không có bất kỳ tác dụng, nhìn xem Lôi Mông là biết. Ở trong Sư Tâm đế quốc, người nào có bối cảnh hùng hậu hơn Lôi Mông? Nhưng vẫn không được Tư Thản Sâm cấp cho nửa phần mặt mũi.
Phổ Lai Tư thấy tâm tư mấy người Địch Áo đặt ở trên người Y Toa Bối Nhĩ, vì thế chỉ ngồi một hồi, an ủi vài câu rồi cáo từ rời đi. Đám người Địch Áo vãn ngồi ở chỗ đó lẳng lặng nhìn Y Toa Bối Nhĩ. Ngay cả Lao Lạp luôn luôn lười biếng cũng không có chạy đi ngủ, mà ôm Miêu Tử biết điều nằm ở một bên.
Trong đoạn thời gian này Thương Nam đã tới qua một lần, cũng làm giống như Phổ Lai Tư vậy, an ủi vài câu rồi đi, đồng thời tỏ vẻ sau này trở về sẽ hoạt động vài vòng, hy vọng có thể mời được vị đạo sư nào đó xuất thủ.
Đến gần nửa đêm, tiếng bước chân lại vang lên một lần nữa, lần này không cần nhìn mấy người Địch Áo có thể xác định người trở lại chính là lôi Mông, bởi vì thời gian này không thể có người tới thăm hỏi.
Thân ảnh Lôi Mông xuất hiện ở cửa thạch động, đầu tiên nhìn về phía Y Toa Bối Nhĩ, nhỏ giọng hỏi: "Còn chưa tỉnh sao?"
"Nhìn bộ dáng của chúng ta là biết rồi, nếu như Y Toa Bối Nhĩ tỉnh thì chúng ta có cần thiết ngồi ở đây không?" Ca Đốn quay đầu nói với Lôi Mông: "Không trêu chọc tai họa gì đó chứ?"
"Hả?" Vẻ mặt Lôi Mông hình như rất kinh ngạc, sau đó cười cười hơi mất tự nhiên: "Làm sao thế? Ngươi nhìn ta giống cái loại người vọng động lắm sao?"
"Xong." Ca Đốn vỗ trán một cái, lần đó Lôi Mông đi tìm Tư Thản Sâm viện trưởng cũng không có kết quả tốt. Đoán chừng lần này cũng không có ngoại lệ, hắn chỉ hi vọng Lôi Mông đừng có đập phá cửa nhà Tư Thản Sâm là may lắm rồi. Nếu thật sự là như vậy, cái tên Lôi Mông hoàn toàn có thể ghi sâu vào trong lịch sử Tử Vong Chi Ca học viện, mà bọn họ chắc chắn cũng không thể thoát khỏi "số phận oai hùng" đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.