Địch Áo phóng ra Lôi Quang Phong Nhận không thể xuyên thấu trái tim Gia Nạp Lợi như dự tính, nhưng vẫn đâm lủng phổi Gia Nạp Lợi, máu tươi từ lổ thủng kia phun ra như suối. Khiến cho Gia Nạp Lợi sợ hãi chính là từ miệng vết thương không ngững truyền đến đau nhói toàn tâm, cộng thêm cảm giác tê dại đang nhanh chóng lan tràn ra toàn thân hắn nữa. Gia Nạp Lợi không còn kịp xem xét thương thế của mình như thế nào, trong lúc thân thể còn chưa hạ xuống lôi đài, cảm giác tê dại mới vừa biến mất. Hắn lập tức thả ra Phong Ưu Nhã chạy ra ngoài lôi đài, nếu có thể thì giờ phút này hắn thật sự muốn hô lớn một tiếng "ta nhận thua". Nhưng Gia Nạp Lợi không dám, hắn chỉ biết liên tục thả ra Tật Phong Tấn Ảnh và Phong Ưu Nhã chạy đi. Vào lúc này thậm chí thời gian thở cũng không có, làm gì còn thời gian kêu gọi đầu hàng, hắn lo lắng chỉ cần động tác của mình dừng lại một cái nháy mắt thôi, Địch Áo sẽ lập tức đuổi tới hạ sát thủ. Trên thực tế Địch Áo chắc chắn sẽ làm như vậy, chỉ có điều hành động của hắn hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của mọi người. Dĩ nhiên sẽ không có ai biết được trong thời gian vô cùng ngắn ngủi này, Địch Áo đã liên tục phóng ra mấy lần Tật Phong Tấn Ảnh, mọi người chỉ có thể nhìn thấy Địch Áo tiếp cận Gia Nạp Lợi với tốc độ nhanh đến mức kinh khủng. Thời gian trôi qua không tới hai giây, Địch Áo đã vọt tới phía sau lưng Gia Nạp Lợi, có lẽ là chạy quá nhanh, Địch Áo thậm chí không kịp buông thả bí kỹ, vội vàng co chân đá một cước vào cổ Gia Nạp Lợi nhanh như tia chớp. Đồng thời mượn lực phản chấn lực đưa thân hình bay lên cao, vọt tới phương hướng Lôi Mông. Vị đạo sư vừa trở lại chỗ ngồi không khỏi mở to mắt kinh ngạc, Địch Áo biểu hiện lần nào cũng nằm ngoài dự liệu của hắn. Lúc hắn nghĩ là Địch Áo sẽ không thể đuổi theo Gia Nạp Lợi nhanh như vậy, còn tưởng rằng Địch Áo đá một cước kia có lực sát thương không lớn, kết quả chứng minh hắn lúc nãy làm việc sai sót. Nếu như không phải liên tiếp thi triển Tật Phong Tấn Ảnh và Phong Ưu Nhã, mặc dù Gia Nạp Lợi có thương tích trong người nhưng vẫn có năng lực né tránh cú đá của Địch Áo. Nhưng không phải tất cả mọi người đều có năng lực biến thái như Địch Áo. Gia Nạp Lợi cảm thấy sau ót mình bị làn gió sắc bén đánh tới, không có cách nào buông thả bí kỹ tránh né nên hắn chỉ kịp hạ thấp đầu xuống một chút. Sau đó cảm giác được cả người chấn động, theo là thanh âm "răng rắc" rợn người vang lên, hẳn là tiếng xương cốt nứt gãy. Chốc lát sau, Gia Nạp Lợi mất đi tất cả tri giác, thân thể theo quán tính tiếp tục vọt tới trước năm, sáu thước mới ngã nhào xuống đất. "Rầm rầm." Tiếng va chạm kịch liệt vang lên liên tiếp, Lôi Mông thả ra Địa Long Thủ Hộ không ngừng rung động, quang mang càng lúc càng nhạt, dần dần có thể thấy được thân ảnh Lôi Mông ở trong đó hiện ra. Chỉ cần là võ sĩ có chút kinh nghiệm chiến đấu sẽ có thể nhận ra được Địa Long Thủ Hộ của Lôi Mông đã không còn cách nào thừa nhận công kích điên cuồng kéo dài nữa, có lẽ một giây sau sẽ diệt vong ngay lập tức. Y Toa Bối Nhĩ có cảm giác đại não trở nên trống rỗng, nếu thực lực của nàng mạnh như Ca Đốn, ngoại trừ Địch Áo ra thì bốn người bọn họ đánh với bốn người đối phương tuyệt đối không thể bị động như vậy. Y Toa Bối Nhĩ chưa bao giờ oán hận bản thân giống như hôm nay, nàng hận bản thân mình tại sao không mạnh mẽ lên từ sớm. Bỗng nhiên Y Toa Bối Nhĩ hét lớn như bị bệnh tâm thần, vận chuyển nguyên lực tràng trong cơ thể lên tới cực hạn, nàng quyết định dốc toàn bộ lực lượng của mình vào một chiêu tối hậu. Một quả Băng Trùy to lớn xuất hiện trên không trung, kéo theo tiếng xé gió chói tai lao xuống dưới nhanh như chớp. Có lẽ là do bản thân Băng Trùy không ngừng xoan chuyển, hoặc là do tốc độ quá nhanh, quả Băng Trùy dưới ánh mặt trời chiếu rọi biến thành một dải tàn ảnh mơ hồ, hơn nữa còn phát tán ra ánh sáng bảy màu. Tất cả mọi người ở hai bên khán đài chỉ có thể nhìn ra đó là một quả Băng Trùy khổng lồ, còn những người ở gần lôi đài chỉ có thể nhìn thấy bầu trời bỗng dưng tối sầm lại, áp lực theo đó nhanh chóng đổ ập xuống. Băng Trùy thành hình cần có nguyên lực hỗ trợ đã vượt ra khỏi tầm khống chế của Y Toa Bối Nhĩ, cho nên nàng không thể nào nhìn thấy cố gắng cuối cùng của mình có thể cứu viện Lôi Mông hay không, trong lúc Băng Trùy hạ xuống đầu đối phương, nàng đã té ngã xuống đất bất tỉnh. Lôi Mông lâm vào điên cuồng tiến công mấy gã võ sĩ kia, bởi vì tầm mắt hắn bị luồng ánh sáng bảy màu chói mắt ảnh hưởng nên nhìn không thấy gì hết. Ngay lúc đó, quả Băng Trùy đã giải khai hàng nghìn hàng vạn ngọn lửa Chân Hồng Chi Vũ đập vào ngực một gã Hỏa hệ võ sĩ. Mũi nhọn phía trước Băng Trùy sắc bén như dao, phía sau lại thô to như thân cây đại thụ, ít nhất cũng phải mấy người ôm mới hết. Gã Hỏa hệ võ sĩ kia bị Băng Trùy đập nát thành từng mảnh nhỏ trong nháy mắt, đầu lâu của hắn nứt vỡ văng ra bốn phía, tốc độ quả Băng Trùy vẫn không giảm, tiếp tục lao thẳng tới khán đài ở sau lưng cái tên vừa mới chết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Một màn máu tanh tới cực điểm khiến cho mấy võ sĩ còn lại cả kinh thất sắc, bất chấp tất cả không vây công Lôi Mông nữa, đồng loạt lui về phía sau thật nhanh. Đồng thời la lớn: "Chúng ta nhận thua." Địch Áo làm như không nghe thấy gì hết, chẳng những tốc độ vọt tới không giảm chút nào, thân đang ở giữa không trung đã phóng ra mười mấy đạo thanh mang nổ tung ở giữa không trung hóa thành vô số lưu quang bắn về phía mấy gã võ sĩ kia. Trên khán đài lập tức vang lên một trận thanh âm sợ hãi, đối phương đã nhận thua nhưng Địch Áo vẫn không chịu buông tha đối thủ, rõ ràng là không chấp nhận tuân theo quy tắc tranh tài. Chỉ bằng vào điểm này, học viện đã có lý do tiến hành xử phạt Địch Áo nghiêm khắc. Đúng lúc này, một đạo thanh quang lướt vào sân đấu, lưu quang đầy trời trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa. Một vị đạo sư đứng ở trước mặt Địch Áo, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đầy sát khí của Địch Áo: "Đến đây chấm dứt đi, tranh tài đã kết thúc." Địch Áo chậm rãi phun ra một hơi thật dài, không có vọng động làm gì nữa. Chẳng qua là nhún vai bất đắc dĩ. Địch Áo tự nhiên sẽ không biết đối kháng công khai với học viện, đối với bọn họ không có bất kỳ chỗ tốt. Địch Áo lạnh lùng quét mắt về phía mấy gã võ sĩ một vòng, mặc dù hiện tại hắn không thể làm gì được, nhưng không có nghĩa là sau này cũng như vậy. Tính tình Địch Áo không có tốt đến mức bị lừa gạt còn có thể mặc kệ bỏ qua. Một khi chạm đến điểm giới hạn của hắn, Địch Áo sẽ tiến hành trả thù không chừa bất kỳ thủ đoạn nào. Lôi Mông tản đi vòng phòng hộ Địa Long Thủ Hộ, đầu đầy mồ hôi đứng ở nơi đó. Nếu không nhờ các nàng Tác Phỉ Á liều mạng buông thả Băng Tường ngăn cản công kích dùm cho hắn, rất khó nói sẽ phát sinh chuyện gì. Năng lực phòng ngự của Địa Long Thủ Hộ có thể nói là cường đại. Nhưng chỉ là tương đối mà thôi, cái dạng phòng ngự gì cũng không thể nào ngăn cản được bốn võ sĩ cùng giai đồng thời công kích, nhất là trong đó có tới ba Hỏa hệ võ sĩ.. Tác Phỉ Á và Tuyết Ny đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Y Toa Bối Nhĩ mới vừa nãy có thể nói là quá mạo hiểm. Một khi không thành công, hai người bọn họ buông thả Băng Tường tất nhiên sẽ xuất hiện tình trạng đứt quãng trong thời gian dài, như vậy Lôi Mông sẽ gặp nguy hiểm rất lớn. Đây cũng là lý do các nàng không có lựa chọn công kích ba gã Hỏa hệ võ sĩ của đối phương ngay từ lúc đầu. Bởi vì làm vậy rất có thể phát sinh kết quả lưỡng bại câu thương. Không phải là Tác Phỉ Á các nàng không dám liều mạng, mà là vì các nàng không dám lấy mạng Lôi Mông ra cá cược. Từ trên chiến thuật mà nói, tấn công chính là phương pháp cứu viện thích hợp nhất. Từ góc độ bằng hữu thì chỉ cần có thể bảo vệ tốt Lôi Mông là ổn lắm rồi. Khu sáu mươi bảy còn dư lại hai gã Hỏa hệ võ sĩ và một gã Địa hệ võ sĩ đứng ở xa xa nhìn mấy người Địch Áo. Trong mắt tràn đầy sợ hãi, bọn họ rõ ràng người nằm trên đất là ai, thực lực cường đại như thế nào. Thế mà lại bị Địch Áo dễ dàng đánh nằm úp mặt dưới đất, đến tận bây giờ, bọn họ vẫn không dám tin vào hai mắt của mình. Trong đám người ở trên khán đài, một người khoác áo choàng kín mít chen lẫn trong đó, nếu có người cẩn thận quan sát sẽ phát hiện thân thể của hắn đang run rẩy từng đợt. Nếu Địch Áo thấy mặt người này nhất định sẽ thất kinh, bởi vì mặt hắn và Gia Nạp Lợi giống nhau như đúc. Thật ra đây mới là Gia Nạp Lợi thực sự. Cái người bị Địch Áo đánh bại trên sân chính là ca ca sinh đôi của Gia Nạp Lợi, người sắp tiến vào bộ cực hạn tu luyện, Bố Lý Ân. Bố Lý Ân vốn tính toán không sai, giả mạo đệ đệ tham gia tranh tài ở bộ sơ cấp, lấy thực lực của hắn hiển nhiên là nắm chắc mười phần. Cho dù bị nhìn ra thực lực của hắn không hợp với Gia Nạp Lợi biểu hiện lúc bình thường cũng không sao. Chỉ cần tìm cơ hội lặng lẽ thay đổi thân phận với đệ đệ là được rồi. Hiện tại không có bao nhiêu người biết Gia Nạp Lợi có một ca ca sinh đôi, ngay cả đạo sư học viện cũng không rõ ràng chuyện này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]