Chương trước
Chương sau
Tiếp theo, hắn cảm giác thân thể của mình chìm xuống phía dưới, sau đó thấy một cái đầu gối tại nhanh chóng biến lớn ở trước mặt, "phịch" một tiếng, đầu óc hắn xuất hiện vô số ánh sao lung linh.
"Đây chính là hậu quả không biết tự lượng sức mình, sau này không có nửa điểm bản lãnh đừng có can thiệp vào chuyện của người ta." Địch Áo thả nắm tóc trong tay xuống đất, lạnh lùng nói.
Đám người Ca Đốn và thành viên đội tuần tra tranh nhau lao ra, thấy cảnh tượng trước mắt tâm tình mỗi người không giống nhau. Ca Đốn mỉm cười rất thoải mái, hắn thích nhất là xem cảnh chảy máu, nhất là máu của địch nhân. Lôi Mông thì vò đầu bứt tai, hắn rất nhức đầu vì biết sắp có phiền toái lớn. Tác Phỉ Á giữ vững trầm mặc, Địch Áo muốn làm gì, nàng sẽ không ngăn cản. Nhưng nếu có ai gây chuyện với Địch Áo, nàng nhất định sẽ đứng ra đầu tiên. Vẻ mặt Đạt Nhĩ Sâm rất nặng nề, bởi vì lúc nãy Địch Áo lộ ra tốc độ quá nhanh. Đánh chính diện với Phong hệ Cực Hạn võ sĩ cấp ba nhưng vẫn chiếm cứ áp đảo ưu thế. Những thành viên đội tuần tra khác đều cực kỳ tức giận, đây là khiêu khích không thể tha thứ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
"Địch Áo, ngươi lại dám mở màn tư đấu, còn đánh thành viên đội tuần tra?" Đạt Nhĩ Sâm quát.
"Xin chú ý định nghĩa tư đấu, tư đấu là chỉ hắn dùng bí kỹ công kích ta, ta cũng dùng bí kỹ công kích hắn." Địch Áo cười cười nói: "Ngươi có thấy ta buông thả Phong Nhận không? Ta chỉ dùng tay và chân, đây là đánh nhau không chết người, nếu như bị ta đánh chết chỉ có thể trách hắn quá non tay."
Mặc dù Địch Áo công kích phi thường hung mãnh nhưng vẫn chưa đủ để đánh sụp một Cực Hạn võ sĩ, học viên kia chật vật tránh bò dậy giận dữ rống lên: "Ta muốn giết ngươi… ta muốn giết ngươi."
Chỉ có điều thanh âm của hắn đã khó nghe lắm rồi, Địch Áo thúc một cú đầu gối đánh vỡ mũi hắn vỡ thành một đống máu thịt mơ hồ, các học viên vây xem cũng phải ồ lên một trận thán phục.
"Ngươi nghe thấy không? Hắn muốn giết ta, biểu hiện của ta coi như là tự vệ được chứ?" Lúc Địch Áo nói chuyện với Đạt Nhĩ Sâm luôn giữ thần sắc trịnh trọng, giống như chuyện thế này rất quan trọng với hắn. Tầm mắt của hắn chuyển tới tên học viên kia, ánh mắt tràn đầy ranh mãnh: "Nghe nói thành viên đội tuần tra là do học viên ưu tú của khoá trước tạo thành. Ngươi cần phải nỗ lực hơn nữa, ít nhất không thể dùng phương thức nằm sấp để biểu hiện ưu tú của ngươi."
"Đi chết đi." Học viên kia đã bị Địch Áo nói chọc giận điên lên rồi, lập tức tung người nhảy lên đánh tới Địch Áo.
Lần này Địch Áo không hề di động, vẫn đứng lẳng lặng ở nơi đó, học viên kia thấy Địch Áo đứng yên liền giơ tay lên phóng ra hai đạo Phong Nhận. Khi tới vị trí cách Địch Áo năm, sáu thước chúng liền nổ tung hóa thành mấy chục đạo lưu quang bắn tới.
Địch Áo đột nhiên thở ra một hơi, khí tức ngưng tụ hồi lâu tuôn trào ra, tất cả Diễn Sinh Phong Nhận tiếp cận người hắn lập tức thay đổi phương hướng bay ra bốn phía, thậm chí có một số đạo lưu quang bắn ngược trở về.
Học viên kia không thể nào ngờ tới sẽ xuất hiện tình huống như thế, hắn đã dự đoán rất tốt, sau khi dùng Diễn Sinh Phong Nhận đục thủng người đối phương ra mười mấy lỗ thủng, tiếp theo là bản thân hắn nhào tới trước đá ngã đối phương vãn hồi tôn nghiêm vừa bị hao tổn. Nhưng bây giờ hai chân hắn lâm vào tình thế nửa tới nửa lui, đối phương vẫn yên ổn đứng ở nơi đó, hắn thật sự không biết mình nên làm gì nữa.
Khi đối địch kiêng kỵ nhất chính là do dự, nếu hắn bất chấp tất cả đá một cước ra ít nhất Địch Áo cũng phải né tránh qua một bên. Nhưng bây giờ lại không làm gì, ngơ ngác đứng im như phỗng, Địch Áo phất tay lên như xua đuổi con ruồi, sau đó là một tiếng giòn vang biểu hiện một cái bạt tai nện lên trên mặt học viên kia. Không ai rõ ràng đến tột cùng Địch Áo sử dụng bao nhiêu khí lực, chỉ thấy tên học viên kia văng ra rất xa.
Thấy tên học viên kia chật vật bò dậy, trong lòng Lôi Mông không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, xem ra Địch Áo vẫn còn giữ lại một con đường sống, may mắn là như vậy. Nếu như Địch Áo dưới cơn nóng giận ra tay giết người, đến lúc đó phiền toái mới thật sự lớn.
Đám người Tác Phỉ Á và Ca Đốn đang chú ý động tĩnh chung quanh, nếu có người khác dám động thủ, bọn họ sẽ không khách khí.
Học viên kia bị Địch Áo đánh một cái bạt tai choáng váng đầu óc cả rồi, may mắn thế nào trước sau hai cái bạt tai cùng đánh vào một bên mặt. Vì thế cái mặt bên đó sưng phồng lên, cộng thêm lỗ mũi bị đánh nát, nhìn qua đã không giống mặt người nữa, hình như giống một đống bùi nhùi hơn. Đoán chừng bây giờ đưa cho hắn mộtcái gương, hắn nhất định không thể tin được người ở bên trong là chính mình.
Lúc này trong đội tuần tra có mấy học viên không nhịn được muốn lao ra, lại nhìn thấy mấy người Tác Phỉ Á nhìn chằm chằm không khỏi do dự. Nếu như những người này đều có thực lực như Địch Áo, bọn họ xông ra chưa chắc chiếm được tiện nghi. Huống chi bây giờ chỉ là chuyện giữa hai người Địch Áo và học viên kia, bọn họ không dám khẳng định cuối cùng học viện sẽ đứng ở bên nào. Dù sao chuyện họ làm đúng là hơi quá, nghĩ tới đây mấy học viên đó dời ánh mắt sang hướng Đạt Nhĩ Sâm, chuyện này là ngươi gây ra, ngươi cũng nên đứng ra nói cái gì đó chứ?
Nhưng Đạt Nhĩ Sâm không chú ý tới ánh mắt đồng bạn, chỉ đứng một chỗ ngơ ngác nhìn Địch Áo, màn lúc nãy quá kinh người, đứng tại nguyên chỗ là có thể phá giải toàn bộ Diễn Sinh Phong Nhận. Sợ rằng học viên bộ cao cấp cũng không làm được điểm này, Đạt Nhĩ Sâm trước giờ rất tự tin đối với mình, nhưng vào lúc này sự tin tưởng của hắn xuất hiện dao động.
"Trêu chọc địch nhân như thế rốt cuộc có đáng giá hay không?" Đạt Nhĩ Sâm âm thầm tự hỏi bản thân.
Đạo sư truyền đạt nhiệm vụ nhíu mày, hắn đã nghe được hai người Địch Áo và Đạt Nhĩ Sâm nói chuyện với nhau, chuyện này liên quan đến Tử Thản Sâm viện trưởng, hắn cũng không dám ra mặt can thiệp. Huống chi còn có Lôi Mông thân phận rất phức tạp ở nơi đây, vị đạo sư rất lựa chọn sáng suốt rời đi, để cho viện trưởng đại nhân tự mình đến giải quyết mới tốt. Nhưng mà nói đi nói lại, không phải là cánh cửa phòng viện trưởng đại nhân mới vừa thay cái mới sao? Tại sao lại bị đập phá?
Thật ra nếu như tên học viên kia thông minh hơn một chút, nằm yên trên mặt đất không đứng lên thì Địch Áo cũng không có cớ tiếp tục xuất thủ. Đánh một người không có năng lực chống cự chắc chắn là không có lý rồi. Nhưng tiếc nuối chính là đầu óc tên này vẫn chưa có thanh tĩnh lại, đứng cũng đứng không vững, chỉ biết trợn cặp mắt lên ngó chừng Địch Áo. Mới vừa định nói gì đó chợt cảm thấy có điểm không đúng, quai hàm giật giật, sau đó phun ra bảy, tám cái răng dinh đầy máu tươi.
Học viên kia giận đến mức cả người phát run, giơ một ngón tay chỉ hướng Địch Áo, nói lắp bắp: "Ngươi … muốn..."
Đoán chừng hắn đang định nói hắn không muốn chết, nhưng không đợi hắn nói chữ chết ra. Thân hình Địch Áo bỗng nhiên di động lưu lại trên không trung một dãy tàn ảnh, tên học viên kia chỉ kịp ngưng tụ một đạo Phong Nhận trên đầu ngón tay, căn bản không có thời gian thả ra đã bị Địch Áo tung một quyền kích trúng ngay giữa bụng.
"Ầm!" một tiếng, trong lòng mọi người đều căng thẳng, nhất là những người đứng ở hai bên càng thêm rõ ràng. Thân thể tên học viên y như diều đứt dây bay thẳng ra ngoài, trượt trên mặt đất mười mấy thước mới ngừng lại, sau đó nằm im tại chỗ không nhúc nhích gì nữa.
Đã chết? Đây là ý nghĩ trong lòng của tất cả mọi người.
Đạt Nhĩ Sâm đầu tiên là cả kinh, sau đó mừng rỡ như điên: "Ngươi dám ra tay giết người?"
Các thành viên đội tuần tra vô cùng căm phẫn, vội vàng la hét muốn bắt hung thủ Địch Áo đòi nợ.
Đám người Lôi Mông thần sắc rất trầm trọng, tất cả im lặng nhích tới gần Địch Áo, có ý tứ chính là ngươi duy nhất trong đoàn đội vốn cẩn thận là Lôi Mông cũng không suy nghĩ tới tại sao Địch Áo lại giết người, mà là đang suy nghĩ lỡ may đối phương liều mạng xông lại, bản thân mình nên đối phó mấy tên đầu tiên ra sao.
Trong sân chỉ có mỗi Địch Áo vẫn ung dung nói: "Ngươi tận mắt thấy ta giết người?"
"Ngươi còn định lừa gạt?" Đạt Nhĩ Sâm cười lạnh liên tục.
Đúng lúc này bỗng nhiên truyền đến một tiếng rên rỉ yếu ớt, mọi người quay đầu nhìn lại mới phát hiện cái tên học viên kia thật ra không có chết, đang khó khăn lật người đứng dậy. Còn nằm trên mặt đất đã bắt đầu nôn mửa liên tục, thân thể co rúm lại thành một đống, nước mắt nước mũi chảy tràn ra cả mặt.
Địch Áo đánh một quyền nhìn như hung mãnh, trên thực tế không có nguy hiểm đến tánh mạng. Chẳng qua chỉ làm cho dạ dày của đối phương sinh ra từng đợt co thắt mãnh liệt, hơn nữa trong một đoạn thời gian rất dài không thể nào ăn uống bình thường được. Đó chỉ là giáo huấn nho nhỏ dành cho hắn, đáng hận nhất là tên Đạt Nhĩ Sâm thân là chủ sự là im lìm không lên tiếng, còn tên kia tự nhiên ngu ngốc đưa đầu ra ăn đòn, muốn vuốt đuôi ngựa cũng phải có đủ bản lãnh mới được.
"Là hắn dùng Phong Nhận công kích ta, ta đã buông thả bí kỹ lần nào chưa? Ta thậm chí còn không có động, tự hắn chạy tới đâm vào tay của ta, có thể trách ta sao?" Địch Áo nhìn lướt qua đám người Đạt Nhĩ Sâm cười lạnh nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.