Chương trước
Chương sau
"Địch Áo, ngươi muốn đi làm gì?" Lôi Mông thấy sắc mặt Địch Áo có chỗ không ổn, vội vàng kêu lên.
"Làm hư cửa phòng viện trưởng đại nhân là chúng ta sai, chúng ta có thể bồi thường. Nhưng mà dùng chuyện này khấu trừ hai ngàn học phần của chúng ta thì quá đáng." Địch Áo thản nhiên nói: "Ta muốn đi nói giảng đạo lý với bọn họ."
Thần sắc Lôi Mông lộ vẻ giật mình kinh hãi, bộ dạng Địch Áo như vậy tuyệt đối không phải là đi nói chuyện chơi rồi. Nếu như học bộ (bộ quản lý học viên) không trả học phần cho bọn họ, rất có khả năng sẽ phát sinh đại sự.
Ở trong mắt Tư Thản Sâm viện trưởng, Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn sủng ái Lôi Mông quá mức, nhưng trên thực tế phán đoán của hắn hoàn toàn sai lầm. Bởi vì lúc Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn nói chuyện Lôi Mông với hắn luôn dùng tâm thái bằng hữu chân chính. Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn không có tâm phòng bị, Lôi Mông cũng không có ở chỗ đó nên không cần cố kỵ cái gì. Cho nên Hoắc Phu Mạn thường xuyên ra để lộ ra nội tâm thương yêu, quý trọng. Vì thế vô tình tạo thành ảo giác sai lầm trong suy nghĩ của Tư Thản Sâm viện trưởng.
Lôi Mông là nam tử duy nhất trong hoàng tộc, Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn vô cùng lo lắng Lôi Mông sẽ biến thành một công tử kiêu căng không biết trời cao đất rộng, làm xằng làm bậy. Vì thế hắn tốn công hao sức định ra rất nhiều quy củ cho Lôi Mông, cái này không thể làm, cái kia không thể đụng vào, đôi khi đánh nhau với con cái đám người hầu một trận bị trách mắng nghiêm trọng. Cho nên khi Lôi Mông bị khi dễ cũng không dám đi tìm cha mẹ tố oan, còn phải ngậm ngùi để các tỷ tỷ bắt nạt. Lối sống khép nép trong thời gian dài dưỡng thành một Lôi Mông có tính cách cẩn thận, thậm chí là có chút hèn yếu, hễ gặp phải chuyện là tự nghĩ ra quy củ không thích hợp, bản thân mình có sai hay không. Suy nghĩ quá nhiều tự nhiên dũng khí thiếu thốn, nếu không phải gặp Ca Đốn, đi theo Ca Đốn học xấu, hắn rất có thể sẽ biến thành loại người thấy lá cây rơi cũng sợ bị đập bể đầu.
Nếu đổi thành những đệ tử dòng chính đại gia tộc khác, lại có Tư Thản Sâm viện trưởng làm núi dựa, đoán chừng đã sớm trở mặt rồi. Còn Lôi Mông lại biết điều chấp nhận xử phạt, nhiều nhất là nghĩ tới làm sao đi tìm Tư Thản Sâm viện trưởng tính sổ, hắn có can đảm quấy rối người quen chứ không dám tuyên bố bất chấp quy tắc với những người xa lạ.
Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn để cho Lôi Mông đến Tử Vong Chi Ca học viện tu luyện là vì đã nhận ra bản thân mình đã làm quá độ. Một người thừa kế vương vị dĩ nhiên không thể cuồng vọng, lỗ mãng, nhưng cũng không thể hèn yếu được.
"Địch Áo, ta cùng đi với ngươi." Ca Đốn kêu lên.
"Chúng ta cùng đi xem thế nào." Tác Phỉ Á nói, rất ít khi thấy Địch Áo chân chính tức giận, chuyện ngày hôm nay hẳn là khó thiện rồi, mọi người dĩ nhiên phải đi chung một chỗ.
Thật ra tất cả mọi người không rõ ràng nguyên nhân Địch Áo tức giận thực sự, Thương Nam đã nói với hắn Đạt Nhĩ Sâm chính là thành viên đội tuần tra của học bộ, chịu trách nhiệm tuần tra ở gần phòng ăn. Chuyện Lôi Mông gây ra chỉ là tình cờ, cuối cùng xử phạt là tất nhiên, Nhưng có Đạt Nhĩ Sâm ở đó quấy phá, người của đội tuần tra dĩ nhiên là cố tình chèn ép Lôi Mông. Đạt Nhĩ Sâm muốn chiếm đoạt Hỏa Hống Thú của Ca Đốn, đứng ở sau lưng làm chút ít tay chân là chuyện bình thường. Địch Áo tạm thời có thể nhẫn nhịn, chỉ cần trong đại hội tranh tài giáo huấn đối phương một chút là được, bây giờ Đạt Nhĩ Sâm đã dẫm chân lên trên đầu bọn họ, vì thế chỉ có thể đại náo một trận mới có thể làm cho ra lý lẽ.
Thoáng chốc, đám người Địch Áo đã xuất hiện ở gần học bộ, mặc dù tòa tiểu lâu trước mắt là trung tâm của khu học viên sơ cấp, nhưng kiến trúc xây dựng rất đơn sơ, thậm chí nói là một gian nhà đất thì đúng hơn. Có thể người người thường xuyên ra vào ở nơi này, phần lớn là đạo sư học viện, còn có một ít học viên chịu trách nhiệm quản lý.
Địch Áo tiến vào tiểu lâu trước, đúng lúc chạm mặt với vị đạo sư truyền đạt nhiệm vụ cho bọn họ. Đối phương thấy đám người Địch Áo hùng hùng hổ hổ đi vào, kinh ngạc hỏi: "Địch Áo, các ngươi tới đây làm gì?"
"Không có chuyện gì." Địch Áo cười cười, quay đầu hỏi Lôi Mông: "Đi bên nào?"
"Bên này." Lôi Mông dùng ngón tay chỉ bên trái.
Đoàn người đi tới trước một cánh cửa màu xám, Lôi Mông dừng bước nhẹ giọng nói: "Chính là trong này."
Từ bên trong truyền ra một trận cười vang dội, không biết bọn họ đang nói chuyện gì nhưng có thể nhận ra không khí thật sự vui vẻ.
Địch Áo trực tiếp đẩy cửa bước vào, đám người Ca Đốn theo sát phía sau Địch Áo, thanh âm cười nói đột nhiên ngừng lại. Trong phòng có bảy, tám học viên đều ngạc nhiên nhìn đám người Địch Áo. Đạt Nhĩ Sâm cũng ở trong số đó, đang giang tay ôm bả vai một người học viên lộ vẻ quan hệ rất thân cận.
"Các ngươi làm gì đó? Không biết gõ cửa hả? Đi ra ngoài." Một người học viên không vui quát lên.
"Tại sao lại khấu trừ học phần của chúng ta?" Địch Áo lười tranh chấp chuyện gõ cửa hay không, trực tiếp đi vào chính đề.
Mấy người học viên bao gồm cả Đạt Nhĩ Sâm ở bên trong trợn mắt nhìn nhau, chốc lát sau bộc phát ra một trận cười vang dội. Một người học viên cố nén cười nói: "Ha hả, ta đã nói qua, các ngươi làm hư cửa phòng viện trưởng đại nhân nên phải tiếp nhận trừng phạt. Đây là chuyện công bình, nếu không ai nấy cũng có thể phá hư hay sao?"
"Học viện có quy định chuyện này không?" Địch Áo nói.
"Đương nhiên là có." Học viên kia vỗ vỗ quyển sách trên bàn nói: "Nói thí dụ như hư hao bộ đồ ăn trong phòng ăn, làm hỏng cửa sổ, dụng cụ thủy tinh …vân …vân, đều phải bị khấu trừ học phần tương ứng."
"Làm hỏng một cái mâm khấu trừ bao nhiêu học phần?" Địch Áo nói.
Học viên kia ngẩn người, dựa theo quy định làm hư hao của công giữ lại học phần chỉ thuộc hàng đơn vị, ngoại trừ tàng thư quán ra, trong học viện quả thật không có thứ gì đáng giá. Tiếp theo là học viện không muốn dùng phương thức này làm khó học viên, chỉ trừng phạt tượng trưng mà thôi.
"Ta đang hỏi ngươi đó." Địch Áo lạnh lùng nói.
"Đây là cái thái độ gì vậy?" Học viên kia giận dữ, dùng sức vỗ mặt bàn lần nữa, quát lên: "Cố ý phá hư cửa phòng viện trưởng đại nhân, chuyện này có tính chất cực kỳ ác liệt. Biết Tư Thản Sâm viện trưởng có ý nghĩa gì đối với Tử Vong Chi Ca học viện không? Viện trưởng đại nhân là cột trụ của học viện chúng ta, là linh hồn học viện chúng ta, lại..."
"Đừng nói nhảm nữa." Địch Áo cắt đứt lời của đối phương không chút khách khí: "Nói cách khác, học viện không có quy định rõ ràng làm hư hao cửa phòng viện trưởng đại nhân phải khấu trừ bao nhiêu đúng không? Khấu trừ hai nghìn học phần của chúng ta là bởi vì các ngươi muốn khấu trừ nhiều như vậy, đúng không?"
"Không thể nói lý." Học viên kia kêu lên, sau đó hình như cảm thấy thái độ của mình quá mềm yếu nên bổ sung vào một câu: "Tốt, coi như là chúng ta cố ý thì thế nào?"
"Trả học phần lại cho chúng ta." Địch Áo nói.
Đạt Nhĩ Sâm và các thành viên đội tuần tra trợn mắt há mồm, từ khi học viện sáng lập tới nay chưa từng nghe nói qua yêu cầu này. Mặc dù bọn họ chỉ là học viên nhưng quyết định của bọn họ có thể biểu đạt ý chí của học viên trong trình độ nhất định, đây không phải là công khai phản kháng hay sao?
"Nếu có ý kiến với việc chúng ta xử phạt, ngươi có thể khiếu nại học viện." Học viên kia cười to nói: "Muốn đòi lại học phần? Đừng có nằm mơ, nhóc con, lăn trở về ổ chó của các ngươi đi."
"Thật sự không trả?" Địch Áo nói.
"Không trả thì thế nào?" Học viên kia cười cười bước tới gần Địch Áo, hắn đã bị chọc giận.
Nhìn cái tên kia càng lúc gần mặt, Địch Áo cũng cười, tiếp theo giơ tay lên quất một cái bạt tai vào mặt hắn. Học viên kia không nghĩ tới Địch Áo lại dám động thủ ở nơi này, hai là bởi vì khoảng cách quá gần. Tốc độ Địch Áo xuất thủ quá nhanh, bị tát một cái vang dội, cả người văng xéo ra ngoài đụng vào vách tường. Nguồn: truyentop.net
Khi học thân thể viên kia chạm vào vách tường mới vừa rơi xuống, Địch Áo đã dùng tốc độ cực nhanh lao đến gần, tiếp theo là tung một cước đá vào xương sườn học viên kia, vách tường tạo bằng đất không chịu nổi lực va chạm liền ầm ầm sụp đổ. Tên học viên kia bay thẳng ra ngoài sân.
Thân hình Địch Áo chợt lóe xuyên qua đám người, bước từng bước tới chỗ đối phương.
"Khốn kiếp." Học viên kia đã giận đến nổ phổi, đến thời khắc này hắn mới phục hồi tinh thần, từ dưới mặt đất nhảy lên thả ra Phong Ưu Nhã, nhanh chóng vọt tới Địch Áo.
Địch Áo cười lạnh một tiếng, cũng thả ra Phong Ưu Nhã nghênh đón đối phương. Các học viên ở xa phát hiện bên này phát sinh đánh nhau, tò mò vây tới mỗi lúc một đông, trước tiên là nhận tốc độ của hai người khác biệt rất lớn.
Thân hình Địch Áo đã hóa thành tàn ảnh mơ hồ, còn gã học viên kia buông thả Phong Ưu Nhã chỉ nhanh hơn chạy nước rút mà thôi.
Khi hai người cách nhau không tới năm thước, tên học viên kia giơ tay lên thả ra mấy đạo Phong Nhận. Nhưng chốc lát sau, thân hình Địch Áo lại biến mất trong tầm mắt, hắn định nghiêng đầu tìm kiếm đột nhiên cảm giác đầu tóc bị cái gì đó nắm lấy kéo ngược lại, đầu của hắn đứng yên tại chỗ nhưng thân thể vẫn tiếp tục xông về phía trước. Lực quán tính cường đại kéo giãn thân thể hắn ra, cuối cùng bị kéo thành nằm ngang với mặt đất, trên đầu chợt truyền đến thanh âm nứt gãy rõ ràng, thống khổ tê tâm liệt phế làm cho hắn kêu lên thảm thiết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.