"Ta tới để bảo vệ ngươi." Mạc Lâm nói, sau đó lập tức bổ sung một câu: "Dĩ nhiên, không phải là chúng ta không tin năng lực Phong Ngân tiên sinh. Chỉ có điều thế cục không hề đơn giản như ngươi nghĩ, một khi thân phận của ngươi bị lộ ra ngoài, không chỉ là Nguyệt Ảnh đế quốc đối phó ngươi, Thiên Không Thành và Sư Tâm đế quốc cũng không chịu bàng quan đứng nhìn. Biến số quá nhiều nên chúng ta phải cực kỳ thận trọng." "Thật ra lão sư đã rời đi rồi, hẳn là các ngươi hài lòng với tin tức này?" Mạc Lâm ngẩn ra, mãi lâu sau mới kịp phản ứng lão sư trong miệng Địch Áo chính là Phong Ngân, hắn mở to hai mắt không dám tin tưởng: "Phong Ngân tiên sinh đi?" Địch Áo gật đầu: "Đúng vậy." Mạc Lâm trầm mặc lại, trên đường đến đây hắn đã suy đoán đủ loại, nên phản ứng như thế nào khi chạm mặt Phong Ngân …v …v nhưng hoàn toàn không ngờ tới Phong Ngân lại chủ động rời khỏi nơi này. Điều này làm cho những chuẩn bị trước đó rơi vào khoảng không. Mặc dù Mạc Lâm không có năng lực nắm bắt đại cục đủ tốt, nhưng dù sao hắn cũng đi theo Lan Bác Tư Bản rất lâu, học tập kinh nghiệm không nhiều cũng ít. Chỉ suy nghĩ một lát đã đoán được dụng ý Phong Ngân, không khỏi thầm than trong lòng, Phong Ngân không hỗ là vương giả thế giới hắc ám, từng là nhân vật thống lĩnh Thần Phạt. Khả năng phán đoán tình thế quá tốt rồi, ở trong mắt người khác, có lẽ nghĩ rằng Phong Ngân rời đi là một hành vi trốn tránh, nhưng ở trong mắt Mạc Lâm vừa vặn là một phương thức tiến công quá hay. Hơn nữa còn dễ dàng hóa giải tình cảnh khó xử của Địch Áo. Nếu như Phong Ngân không đi dĩ nhiên cũng có thể bảo vệ Địch Áo, nhưng chuyện này tương đương với đưa cho Thiên Không Thành và Sư Tâm đế quốc một lý do tuyệt hảo để chen chân vào." Còn bây giờ, hai phe không còn cơ hội quang minh chính đại đối phó Địch Áo rồi. Cho dù có một số ít người muốn hành động mờ ám, bọn họ cũng phải suy nghĩ đến Phong Ngân ẩn núp ở trong bóng tối sẽ phản ứng như thế nào. Ngay cả Áo Nhĩ Sắt Nhã thanh xuân bất lão cũng vẫn lạc trong tay Phong Ngân, ai dám vỗ ngực xưng tên nói mình có thể thoát khỏi Phong Ngân ám sát? Trong lòng Mạc Lâm bỗng nhiên cảm thấy một dòng nước lạnh lẽo tràn vào, địch nhân đáng sợ như thế hẳn là không có kẻ nào muốn đối mặt. Địch Áo cắt đứt Mạc Lâm trầm tư, mở miệng hỏi: "Các ngươi chuẩn bị dùng phương thức gì gia nhập cuộc sống của ta? Nói thế nào ta cũng không quen sinh hoạt thường ngày bị người khác quấy rầy." Mạc Lâm há miệng ngập ngừng hồi lâu, vốn bọn hắn vạch ra kế hoạch chịu trách nhiệm âm thầm bảo vệ Địch Áo, ngoài ánh sáng có Phong Ngân là đủ rồi. Nhưng bây giờ nhìn lại kế hoạch lúc trước đã không thể thực hiện được nữa, trong lúc nhất thời Mạc Lâm không kịp nghĩ ra phương án nào tốt. Những năm gần đây Thần Vực vẫn luôn hoạt động âm thầm, chẳng lẽ lần này phải liều mạng bước lên đài? Không biết tại sao Mạc Lâm có cảm giác bị Địch Áo nắm mũi dắt đi, cảm giác như vậy làm cho hắn không thoải mái. Vốn bọn họ muốn bảo vệ Địch Áo là vì lo lắng Địch Áo an nguy, một phương diện khác là có ý lấy lòng tạo quan hệ thân thiết, nhưng từ trong miệng Địch Áo nói ra lại hoàn toàn thay đổi ý nghĩa. Mạc Lâm nhìn sang Địch Áo, hỏi dò: "Ngươi nghĩ chúng ta nên làm thế nào ?" "Dù sao cũng phải phái người đi theo ta đúng không? Ta nghĩ là thiếp thân bảo vệ mới ổn thỏa và an toàn nhất, bằng không lỡ may có sai sót thì làm sao bây giờ? Dĩ nhiên thực lực của những người này không thể quá kém, kinh nghiệm cũng phải phong phú, có địa vị tương đối cao trong Thần Vực thì càng tốt." Địch Áo cười híp mắt đưa ra yêu cầu. Mạc Lâm thiếu chút nữa nổi giận gầm lên, đây không phải đang chỉ vào chính hắn hay sao? Bản thân hắn dù gì cũng là trưởng lão Nguyên lão hội, làm cận vệ cho ngươi? Chuyện này mà lộ ra ngoài còn không để cho người ta cười rụng răng? "Gần đây có người nào như vậy không?" Địch Áo hỏi tiếp, tựa hồ không có chú ý tới vẻ mặt khó coi của Mạc Lâm. "Có !" Mạc Lâm thở dài, chỉ chỉ vào ngực mình: "Là ta nè!" "Này này, làm sao không biết xấu hổ vậy chứ!" Địch Áo làm ra vẻ khó xử: "Ngài là trưởng lão Thần Vực mà làm bảo vệ bên cạnh ta... không ổn, không ổn. Hay là đổi lại người khác đến làm chuyện này đi." "Không có người khác !" Mạc Lâm than thở lần nữa, để tránh cho Phong Ngân hiểu lầm, người của Thần Vực căn bản là không dám tiến vào nơi này quá nhiều. Mặc dù lại điều thêm người tới không phải là không được, vấn đề là làm như vậy chẳng phải là nói mình vô năng? Lan Bác Tư Bản phái Mạc Lâm tới bảo vệ Địch Áo là có một phần tâm tư tin tưởng. Lấy năng lực Mạc Lâm hoàn toàn có thể đảm nhiệm chuyện này, tiếp theo Mạc Lâm là dòng chính trực thuộc phe phái Lan Bác Tư Bản, không thể nào làm ra chuyện tình phản bội. Tình cảnh hiện tại sóng ngầm bên trong Thần Vực đang âm thầm tràn ra, lỡ may có người nào muốn lợi dụng Địch Áo gây phiền toái, vì thế Mạc Lâm phải ở đây mới có thể ngăn chặn những chuyện đó. Địch Áo làm như rất là lúng túng, nhẹ giọng nói: "Vậy chỉ có thể như vậy, đành phải ủy khuất ngài một chút, ngài chuẩn bị lấy thân phận gì ở chung một chỗ với chúng ta?" "Tùy tiện đi!" Việc đã đến nước này Mạc Lâm cũng đã nghĩ thông suốt, thật ra đi theo Địch Áo không phải là không tốt. Thế nhưng điều kiện tiên quyết là Địch Áo phải có khả năng bước lên độ cao bằng hoặc hơn Bất Hủ Vương An Đức Sâm. Nếu như không thể thì đành phải dựa vào hắn để kéo dài hi vọng Thần Vực. Nghĩ xong, trong lòng Mạc Lâm thư thái không ít, ít nhất việc hắn làm không phải là không có ý nghĩa. "Mạc Lâm trưởng lão, khi có người ngoài thì ngài là quản gia của ta, thế nào?" Địch Áo cũng không thể quá phận, dù sao lần này đi Sư Tâm đế quốc, trên đường còn cần Mạc Lâm xuất lực. Địch Áo từng nghe Ngõa Tây Lý nói những người có thể tiến vào Thần Vực Nguyên lão hội ít nhất phải có thực lực Thánh Vũ Sĩ. Đây là nguyên nhân Địch Áo thay đổi chủ ý, Y Toa Bối Nhĩ có ý nghĩ hơi trẻ con. Mạo hiểm dĩ nhiên có thể đề cao thực lực, nhưng mà mất toi cái mạng thì không còn ý nghĩa gì nữa. Trong nhóm bọn họ thực lực cao nhất chỉ là Cực Hạn võ sĩ, đội hình như vậy đi ra ngoài căn bản không thể bảo đảm vấn đề an toàn, hệ số nguy hiểm quá cao. Mạc Lâm gật đầu đáp ứng. Địch Áo vui vẻ cười thật tươi: "Nếu đã quyết định vậy thì ngài chuẩn bị những thứ gì chưa?" "Chuẩn bị cái gì?" Mạc Lâm không thể hiểu được vấn đề, lườm lườm nhìn sang Địch Áo, hắn mơ hồ cảm giác mình đang bị lừa gạt. "Người xem, chúng ta chuẩn bị đi Sư Tâm đế quốc, ngài dĩ nhiên cùng đi với chúng ta đúng không, đường xá xa xôi chung quy cũng phải ít chuẩn bị một vài thứ, không phải sao?" "Sư Tâm đế quốc? Tuyệt đối không được." Mạc Lâm nhất thời nóng nảy, Địch Áo làm như vậy có khác gì muốn chết? Một khi Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn biết cái tên quý như trân bảo trong tay mình là Bất Hủ truyền thừa giả mạo. Dưới cơn thịnh nộ rất khó nói sẽ làm gì đối phó Địch Áo, mặc dù cho tới bây giờ tin tức vẫn chưa có tiết lộ ra ngoài, nhưng giấy không bao giờ gói được lửa. Sớm muộn gì cũng có một ngày Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn biết được chân tướng. "Mạc Lâm trưởng lão, thái độ ngài là sao?" Địch Áo bình thản nói: "Ngài mới vừa nói không có ai đủ tư cách phân phó ta làm gì hay sao? Ta muốn đi nơi nào thì đi chứ, chẳng lẽ điểm tự do nho nhỏ này ta cũng không có?" Mạc Lâm bị Địch Áo nói cho á khẩu, quả thật hắn mới nói như vậy, nhưng vấn đề là đến Sư Tâm đế quốc chỉ bằng vào lực lượng một mình hắn rất khó bảo đảm Địch Áo an toàn. Trừ phi bắt đầu sử dụng lực lượng Nguyên lão hội, nhưng hiện tại Thần Vực không thể làm như vậy. "Dù sao ta vẫn phải đi, về phần ngài, ta dĩ nhiên không có tư cách quyết định thay." Địch Áo nói xong câu đó sau cũng không quản Mạc Lâm phản ứng ra sao, lập tức xoay người rời đi. "Đợi một chút, khi nào ngươi đi?" Mạc Lâm có chút luống cuống. "Sắp rồi." Thanh âm Địch Áo từ từ rời xa. Mạc Lâm thở dài não ruột, chỉ trong thời gian một ngày hắn đã than thở lần thứ ba rồi, khẳng định không kịp báo cho Lan Bác Tư Bản đại nhân rồi. Trước tiên truyền tin tức trở về, sau đó đi một bước nhìn một bước vậy, đến lúc này Mạc Lâm chợt tỉnh ngộ, thì ra Địch Áo đã sớm đánh chủ ý lên thân mình, sợ rằng cho dù bản thân mình không xuất hiện, Địch Áo cũng sẽ chủ động tìm tới. Trước khi hoàng hôn buông xuống, đoàn người Địch Áo rời khỏi Hầu tước phủ trực tiếp hướng nam. Môn La không đi cùng, mặc dù cũng muốn đi ra ngoài đi lịch lãm nhưng hắn bây giờ đã thành trợ thủ Tái Nhân Hầu tước, phải học tập xử lý chính vụ. So sánh với xuất ngoại lịch lãm, trước tiên xây dựng lực ảnh hưởng và uy tín của mình mới là đại sự quan trọng. Sau khi hắn có được trụ cột nhất định, hắn tùy thời đều có thể đi xa. Trên thực tế Môn La cũng có tính toán nhỏ nhặt cho riêng mình, thân thể của phụ thân vẫn còn khỏe mạnh, thực lực đang từ từ tăng lên ổn định. Nếu như phụ thân có thể trở thành Thánh Vũ Sĩ, như vậy trong quãng thời gian khá dài hắn không thể nào trở thành chủ nhân Hầu tước lĩnh. Thậm chí có thể nói, hắn có thể sống đến ngày đó hay không còn chưa biết, cho nên hắn phải tìm biện pháp dung nhập vào đám người Địch Áo, cố gắng đề cao lực lượng của mình. Bây giờ không đi là lo lắng cái tên đệ đệ sử dụng thủ đoạn ám toán sau lưng, đến lúc đó khó tránh khỏi được cái này mất cái khác, luống cuống tay chân không kịp đối phó. Chờ địa vị của hắn hoàn toàn ổn định, thiên hạ to lớn muốn đi đâu thì đi đó. Khi kinh nghiệm của hắn từ từ gia tăng, thực lực từ từ đề cao, phụ thân tất nhiên càng ngày càng thưởng thức hắn, hoặc là hắn có thể tự mình mở ra một vùng lãnh địa. Chỉ có hai con đường tiến vào trung tâm Phỉ Tể công quốc, một là vượt qua Phong Bạo Hải, hai là xuyên qua sa mạc Hỏa Diễm. Bởi vì đường xá không tiện lợi nên Tái Nhân Hầu tước lĩnh cơ hồ trở thành vùng lãnh thổ độc lập bên ngoài Công quốc, ban đầu Hầu tước lĩnh mới vừa thành lập, các quý tộc Đại công lĩnh cũng xem thường vùng núi hoang đất hoang này. Đợi đến khi Hầu tước lĩnh xây dựng thành quy mô nhất định, bọn họ muốn đưa tay qua thì lực khống chế của Tái Nhân Hầu tước đã không thể rung chuyển được nữa. Ngoại trừ Sắc Vi Hoa gia tộc ra, ở trong Khắc Lý Tư bình nguyên không có thế lực nào đủ lực uy hiếp Tái Nhân Hầu tước. Cùng nhau đi tới không có gặp phải phong ba gì, đám người Địch Áo ngồi xe ngựa chuyên dụng của Hầu tước phủ, còn có chiến kỳ Tái Nhân Hầu tước, tự nhiên thông hành không trở ngại. Đối với Y Toa Bối Nhĩ, đây là một chuyến lữ trình làm cho nàng chờ mong và cực kỳ vui vẻ. Nhưng đối với Lôi Mông lại là bắt đầu của một bi kịch, nếu như tương lai Lôi Mông có thể trở thành anh hùng, vậy thì nhất định là một vị anh hùng có quá khứ tràn đầy bi kịch. Tác Phỉ Á luôn luôn dùng ánh mắt ranh mãnh nhìn Lôi Mông, Tuyết Ny bị Y Toa Bối Nhĩ mạnh mẽ lôi kéo cũng phải cười cười gia nhập. Y Toa Bối Nhĩ rất trực tiếp, không có chuyện gì là tìm cơ hội vỗ đầu Lôi Mông, mềm giọng nói này nọ. Đại loại như "không phải sợ, tỷ tỷ sẽ không thương hại ngươi." Lúc mới bắt đầu Lôi Mông còn quát lên như sấm hoặc bày ra tư thế phản kháng dùng để đe dọa Y Toa Bối Nhĩ. Sau đó thấy không có hiệu quả, từ từ biến thành bộ dạng ủ rũ, cuối cùng triệt tiêu luôn ý nghĩa đối kháng Y Toa Bối Nhĩ, ngươi muốn đập thì cứ đập, lão tử lười phản ứng với ngươi. Ca Đốn gấp đến độ khó chịu, bằng vào trực giác hắn ý thức được đây là nhược điểm trí mạng của Lôi Mông. Chỉ cần hắn nắm giữ được, từ nay về sau hắn sẽ chiếm hết thượng phong, đáng tiếc là bất kể hắn hao tổn bao nhiêu tâm cơ cũng dò không ra bất kỳ tin tức gì. Dù sao đây cũng là chuyện riêng của nữ tử, rất khó nói thành lời. Tác Phỉ Á có thể nói với Địch Áo là vì hắn là hôn phu của nàng, về phần Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny lại càng không thể tiết lộ tin tức này với Ca Đốn. Địch Áo không có nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng công kích Lôi Mông. Hắn không có tâm tư làm những chuyện ruồi bu, từ khi bước lên xe, Lao Lạp lập tức ngủ vùi, không biết tại sao, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, tinh thần Lao Lạp càng ngày càng kém. Mỗi ngày thời gian ngủ từ từ gia tăng, bây giờ đã gần hai mươi giờ rồi, ngay cả cơm cũng không ăn. Còn Miêu Tử cũng giống y Lao Lạp, Lao Lạp ngủ là nó ngủ, Lao Lạp tỉnh nó tỉnh theo, sau đó "hai đứa trẻ" chơi đùa chốc lát rồi lại chìm vào mộng đẹp. Trong giấc ngủ Lao Lạp có vẻ điềm tĩnh, nhu thuận giống như một con búp bê xinh đẹp vậy. Hơn nữa, nàng đã dưỡng thành một thói quen, khi ngủ nhất định phải nằm bên cạnh Địch Áo mới có thể an giấc được. Địch Áo và Tác Phỉ Á nhẹ giọng nói chuyện với nhau cũng không ảnh hưởng đến Lao Lạp. Nhưng chỉ cần Địch Áo nhảy xuống xe ngựa, đi ra khỏi một khoảng cách nhất định, Lao Lạp sẽ lập tức tỉnh dậy. Sau đó nhắm mắt lại, bộ dạng lắc lư đi theo sau Địch Áo, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên thật cao, tựa hồ oán trách tại sao Địch Áo lại đi loạn như vậy. Địch Áo không có biện pháp nào khác, đành phải dắt Lao Lạp trở lại buồng xe, Tác Phỉ Á đã chấp nhận Lao Lạp tồn tại. Thỉnh thoảng Lao Lạp làm ra động tác thân mật với Địch Áo cũng phải làm như không thấy, thế nhưng nàng đã nói trước rồi, xem như nàng và Địch Áo có thêm một nữ nhi mà thôi. Buổi trưa ngày thứ tư, bọn họ tiếp cận rìa sa mạc Hỏa Diễm, bây giờ khí trời từ từ chuyển lạnh bước vào đầu thu. Sa mạc Hỏa Diễm vẫn vô cùng nóng bức, lại đang giữa trưa nên từ khoảng cách thật xa cũng cảm giác được làn gió nóng hổi luân phiên tạt vào mặt. Hỏa Hống Thú a hưng phấn hí lên một tràng dài, tiếp bốn vó tung bay chạy thẳng vào trong sa mạc. Ca Đốn vội vàng chạy theo sau, hắn lo lắng Hỏa Hống Thú nổi lên dã tính một đi không trở lại, đến lúc đó muốn khóc cũng không có chỗ để khóc. Mấy chiếc xe ngựa lần lượt dừng lại, tiếng bước chân truyền đến, cửa khoang xe mở ra. Y Toa Bối Nhĩ cười cười từ ngoài nhìn vào dò xét, tầm mắt của nàng chậm rãi quét qua đám người Địch Áo, cười hì hì nói: "Ồ, trái ôm phải ấp, diễm phúc tề thiên aa.a, hì hì, Địch Áo, ngươi càng ngày càng giống hoa hoa công tử." Tác Phỉ Á tựa đầu vào vai Địch Áo liếc Y Toa Bối Nhĩ một cái, nàng mặc kệ đối phương, còn Lao Lạp đang ngủ say trong ngực Địch Áo nên không nghe thấy Y Toa Bối Nhĩ châm chọc, thật ra nàng có nghe cũng không hiểu. "Ngươi vào đây thử đi, thật ra không thoải mái lắm đâu." Địch Áo cười nói. Mới vừa nãy Tác Phỉ Á đã thiêm thiếp rồi, vì không muốn Tác Phỉ Á và Lao Lạp tỉnh lại, hắn thủy chung không dám động đậy, bất động trong thời gian dài khó tránh khỏi cảm thấy da thịt đau nhức, quả thật là không thể thoải mái nổi. "Hay lắm!" Y Toa Bối Nhĩ nổi lên hứng thú tiến vào buồng xe, đưa tay sờ soạn gương mặt Tác Phỉ Á: " bảo bối, để cho ta ôm hôn một cái nào." Nguồn: truyentop.net "Cút ngay !" Tác Phỉ Á hờn dỗi hất tay Y Toa Bối Nhĩ sang một bên. Khoang xe không lớn lắm, Tác Phỉ Á căn bản tránh không khỏi Y Toa Bối Nhĩ quấn lấy, hai nữ tử bu lại thành một đoàn, tiếng cười đùa càng lúc càng lớn. Lao Lạp bị làm cho thức tỉnh, hồ nghi nhìn Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ đang phân cao thấp. Đột nhiên Tác Phỉ Á kêu lên sợ hãi, thì ra Y Toa Bối Nhĩ thừa dịp ôm cổ Tác Phỉ Á hôn lên má nàng một cái. Tiếp theo Tác Phỉ Á phản công ôm lấy Y Toa Bối Nhĩ, nhưng ngay khi nàng muốn hôn thì Y Toa Bối Nhĩ lại chủ động đưa mặt lên nghênh đón. Lao Lạp cười cười, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Địch Áo, Địch Áo cũng đang cười híp mắt nhìn Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ đùa giỡn. Sau một lát, Lao Lạp bò dậy, rướn người tới nhẹ nhàng hôn lên mặt Địch Áo một cái. Địch Áo ngẩn ngơ, bị đột kích bất ngờ nên mất khống nhảy dựng lên, bình thường với Lao Lạp một chút cũng không sao, nhưng hôn là phạm vào kiêng kị. Thừa dịp Tác Phỉ Á không có chú ý bên này, Địch Áo vội vàng đè đầu Lao Lạp xuống, có lẽ động tác của hắn hơi thô bạo nên làm cho Lao Lạp cảm thấy bất an, cố gắng giãy dụa thân thể muốn bò dậy. Địch Áo lập tức đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Lao Lạp, giống như dỗ con nít ngủ vậy. Lao Lạp buông lỏng thân thể, há miệng ngáp dài, lại chui vào trong ngực Địch Áo, tìm góc độ thoải mái từ từ nhắm mắt lại. Bên kia Tác Phỉ Á đã đẩy Y Toa Bối Nhĩ ra, lùi về bên cạnh Địch Áo, sửa sang mái tóc dài xốc xếch, đôi mắt màu hoa đào trợn lên thật to, tựa hồ là cảnh cáo Y Toa Bối Nhĩ không được lộn xộn nữa. Y Toa Bối Nhĩ cười hì hì nhìn qua Địch Áo chớp chớp mắt, bởi vì quan hệ tới góc độ nên Tác Phỉ Á không thấy gì cả, nhưng nàng lại có thể thấy rõ ràng. Tim Địch Áo không khỏi giật mạnh một cái, Y Toa Bối Nhĩ là con quỷ linh tinh rất khó đoán được tâm tư. Hắn liếc qua Tác Phỉ Á, vừa nháy mắt với Y Toa Bối Nhĩ, ý tứ rất rõ ràng, không nên nói lung tung, nếu để cho Tác Phỉ Á biết thì phiền toái. Tác Phỉ Á cảm giác được không đúng, nghiêng mặt nhìn về phía Địch Áo: "Hai người các ngươi liếc mắt đưa mày làm cái gì đó?" Y Toa Bối Nhĩ mỉm cười gian xảo: "Há há, mới vừa nãy ta và ngươi đùa giỡn, Địch Áo..." "Khụ…" Địch Áo vội vàng vội ho khan một tiếng, cố gắng cắt đứt lời Y Toa Bối Nhĩ. Hắn cảm thấy cực kỳ khẩn trương. "Địch Áo thế nào?" Tác Phỉ Á hỏi tới. "Hắn..." Địch Áo trợn mắt nhìn Y Toa Bối Nhĩ, loại chuyện này không thể nói lung tung được nha? "Hắn ghen tị, một mực nhìn ta chằm chằm, ngươi nhìn kìa..." Y Toa Bối Nhĩ buồn cười đến mức toàn thân run rẩy. Địch Áo thở phào một hơi, hoàn hảo, vẫn còn tốt. Y Toa Bối Nhĩ không có ý định lộn xộn. Tác Phỉ Á cười lên ha hả, lúc này nàng cũng nhận ra khuôn mặt Địch Áo bộ cứng ngắc, mỉm cười vươn tay ôm lấy mặt Địch Áo, nhẹ nhàng vuốt vuốt, sau đó hôn nhẹ một cái. "Ai da, ai da !" Lần này đến phiên Y Toa Bối Nhĩ chịu không nổi rồi, bàn tay nhỏ bé của nàng ra sức phe phẩy trước mặt, tựa hồ xóa đi một màn nóng bỏng kia: "Các ngươi quá buồn nôn đi?" "Cần ngươi để ý sao? Địch Áo là hôn phu của ta." Tác Phỉ Á ôm lấy cánh tay Địch Áo: "Nếu như ngươi hâm mộ thì tự tìm một người aa.a !" "Có mới nới cũ, Tác Phỉ Á, ngươi làm cho người ta rất thất vọng nha!" "Đi chết đi" Khuôn mặt Tác Phỉ Á đỏ dần lên, oán hận đá Y Toa Bối Nhĩ một cước. "Y Toa Bối Nhĩ, tìm ta có việc sao?" Địch Áo hỏi, hắn phải tìm biện pháp đuổi tiểu ma đầu này đi mới được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]