Đám người Địch Áo mắt to mắt dẹt nhìn nhau, bọn họ cuối cùng hiểu được tại sao lúc ban đầu Y Toa Bối Nhĩ rơi vào trong tay bộ lạc võ sĩ rồi. Không chỉ ra ngoài vì trinh sát địch tình, về một phương diện nào đó, Y Toa Bối Nhĩ thuộc về loại người không thích an phận thủ thường, không hi vọng trải qua cuộc sống bình bình đạm đạm, cũng không muốn dồn tất cả tinh lực vào việc tu luyện. Nàng khát vọng đi ra ngoài, đi về phía thiên địa bát ngát, kiến thức sông lớn, biển dài, phong thổ xa lạ ở đất khách quê người. "Đến Thiên Không Thành hẳn là không có vấn đề." Y Toa Bối Nhĩ nói tiếp: "Ca Đốn, ngươi từ Thiên Không Thành đi ra. Huống chi chúng ta chỉ cần băng qua mấy tòa thành là có thể đến Sư Tâm đế quốc rồi. Chuyện ở đó ngươi xử lý được không?" "Sau cùng là Sư Tâm đế quốc." Tầm mắt Y Toa Bối Nhĩ rơi vào trên người Lôi Mông: "Ta thấy được Thập Thất tỷ đưa cho ngươi một quả huy chương Kim Sư. Đó là quý tộc cao cấp của Sư Tâm đế quốc mới có thể đeo, đúng không? Hơn nữa nghe Thập Thất tỷ nói gia tộc của các ngươi rất lợi hại, ở trong đế đô Sư Tâm đế quốc không có người nào dám trêu chọc, chúng ta tiến vào Sư Tâm đế quốc không phải là về đến nhà rồi sao?" "Này này, nói đùa gì vậy?" Lôi Mông gấp đến độ nói lắp rồi, mấy người bọn hắn chạy ra ngoài có ai biết sẽ phát sinh nguy hiểm hay không? Địch Áo, Tác Phỉ Á, Y Toa Bối Nhĩ, Ca Đốn, tùy tiện một người nào xảy ra chuyện cũng là kết quả hắn không thể nào tiếp nhận. "Ta chưa bao giờ nói giỡn." Y Toa Bối Nhĩ nghiêm mặt nói: "Nhóm Thập Thất tỷ của ngươi mà cùng đi, ta có thể bảo đảm chuyến lữ hành này sẽ rất nhàm chán. Nhưng nếu tự chúng ta đi ra ngoài nhất định là phi thường đặc sắc, các ngươi lựa chọn đi, muốn nhàm chán hay là muốn đặc sắc?" "Không muốn cái nào hết, ta chỉ muốn sống sót." Lôi Mông kêu lên. "Ngươi aa.a, hắc hắc." Y Toa Bối Nhĩ lắc đầu, giơ tay lên lại muốn đánh, nhưng Lôi Mông đã sớm có chuẩn bị lập tức lui qua một bên. Y Toa Bối Nhĩ lườm lườm hắn, chậm rãi nói: "Xem ra Thập Thất tỷ nói không sai, não ngươi lúc nào cũng có một vài ý nghĩ cực kỳ buồn cười, ngay cả bước đi cũng sợ trời sập xuống, ai dà, ngươi còn là nam nhân không đó?" "Này, Y Toa Bối Nhĩ, ngươi phải nói cho rõ ràng, ta thế nào?" Lôi Mông quát lên: "Ta có ý nghĩ buồn cười gì chứ?" "Nữ nhân có đáng sợ không?" Y Toa Bối Nhĩ cười lên điên cuồng. Lôi Mông ngập ngừng hồi lâu, chợt sắc mặt đại biến, sau đó ngây người như phỗng, cả người bất động, ngây ngốc nhìn tới Y Toa Bối Nhĩ. Tác Phỉ Á bỗng nhiên ôm mặt cười một trận, hiển nhiên nàng và Y Toa Bối Nhĩ đều biết nội tình. "Khi đó ngươi bao nhiêu nhỉ? Mười tuổi? Hình như còn chưa đủ mười tuổi thì phải." "Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra??" Ca Đốn lập tức nổi lên hứng thú: "Tại sao nữ nhân lại đáng sợ?" Cái tên Lôi Mông từng len lén lật xem nhật ký của hắn nên nắm giữ rất nhiều thứ, không có việc gì thường sẽ sử dụng những nội dung trong đó kích thích hắn. Nếu như có thể trực tiếp nắm giữ tài liệu về Lôi Mông, hắn sẽ có thể tùy thời phản kích. Địch Áo cũng sinh lòng hiếu kỳ, len lén cạ cạ vào tay Tác Phỉ Á. Tác Phỉ Á do dự một lát, dán miệng sát vào tai Địch Áo, hạ thanh âm xuống cực thấp nói: "Thập Thất tỷ nói, lúc nhỏ Lôi Mông có một lần đột nhiên buồn bã ỉu xìu, thấy đám tỷ muội lập tức tránh né ra xa. Vừa mới bắt đầu các tỷ muội còn không biết là chuyện gì, sau đó đi hỏi quản gia trong phủ mới biết, Lôi Mông nói…" Nói đến đây, Tác Phỉ Á đột nhiên ngừng lại, bộ dạng ngập ngừng không nói thành lời. "Nói gì?" Địch Áo thấp giọng hỏi. "Hắn nói..." Sắc mặt Tác Phỉ Á chợt hồng lên, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: "Tính mạng có thể chảy máu liên tục mấy ngày mà không chết đáng sợ đến mức nào." Địch Áo dở khóc dở cười, hẳn là lúc nhỏ Lôi Mông trong lúc vô tình nhìn thấy một vị tỷ tỷ xử lý loại chuyện kia, sau đó sinh ra tìm tòi tâm tư đến tột cùng như thế nào. Nhưng tìm hiểu liên tục vài ngày phát hiện tỷ tỷ kia vẫn sống vui vẻ, cho nên Lôi Mông sợ. "Nói chuyện aa.a? Đứng ngốc ở đó làm gì?" Y Toa Bối Nhĩ đúng lý không muốn buông tha người, phất phất tay trước mặt Lôi Mông. Ánh mắt Lôi Mông lộ vẻ bối rối hiếm có, xoay đầu nhìn bốn phía chứ không dám nhìn người nào, hắn không ngờ tới Thập Thất tỷ lại vạch trần chuyện xưa của hắn. Mặc dù ở đế đô Sư Tâm đế quốc không tính là bí mật, nhưng ở chỗ này hắn còn phải làm nam tử hán đại trượng phu, còn phải bày ra bộ dạng anh minh thần võ nữa mà. "Tiểu quỷ nhát gan không có quyền lên tiếng." Y Toa Bối Nhĩ hừ một tiếng, tầm mắt chuyển sang Địch Áo: "Địch Áo, ý ngươi thì sao? Chớ quên, ngươi, Tác Phỉ Á, Ca Đốn còn có Lôi Mông và ta đều cần phải rèn luyện, luôn luôn núp ở phía sau cường giả, chúng ta sẽ không có cơ hội rèn luyện." Đúng lúc này Môn La từ bên ngoài đi vào, vừa đi vừa cười nói: "Hàn huyên cái gì đó? Náo nhiệt như vậy? Đúng rồi, Địch Áo, bên ngoài có một lão nhân muốn gặp ngươi, hắn nói là bằng hữu của ngươi, hai người các ngươi mới vừa chia tay mấy ngày trước." "Chúng ta đang nói chuyện làm sao trốn đi." Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Y Toa Bối Nhĩ cười hì hì nói, nàng nói thật cho Môn La biết là vì có một ít chuyện cần hắn trợ giúp. "Trốn đi?" Môn La sửng sốt: "Các ngươi muốn đi đâu?" Địch Áo hoàn toàn để cho Y Toa Bối Nhĩ tự ý bố trí, nhưng nghe thấy Môn La nói câu kia, hắn do dự một chút, sau đó thay đổi chú ý. Nếu Thần Vực Đại nguyên lão Lan Bác Tư Bản coi trọng Bất Hủ truyền thừa như thế, hẳn là sẽ nhúng tay vào mới đúng? Hơn nữa Y Toa Bối Nhĩ nói cũng có đạo lý, bọn họ cần phải rèn luyện, nhất là bản thân hắn dừng lại Cực Hạn võ sĩ tầng thứ ba đã lâu rồi, chính là vì thiếu áp lực thúc đẩy. Ban đầu ở Thủy Tinh thành, trên đường chạy trốn hắn có thể tiến bộ thần tốc ngày sau nhanh hơn ngày trước, tốt hơn bây giờ rất nhiều. "Được rồi." Địch Áo gật đầu: "Nhưng An Đông Ny thì làm sao bây giờ? Không quản đến nàng?" "Cái này thì dễ xử, ta đi tìm Lâm Tái đạo sư giảng giải quan hệ lợi hại trong đó, nhờ nàng ngăn cản Vũ Tư Đốn là được rồi." Y Toa Bối Nhĩ mừng rỡ, vội vàng nói: "Vũ Tư Đốn mang theo Thập Thất tỷ, còn có hai tên võ sĩ. Bọn họ hiện tại vẫn chưa rời đi, dĩ nhiên bây giờ cũng không thể thông báo cho Lâm Tái đạo sư. Chúng ta cần thời gian chuẩn bị aa.a !" "Uy uy, các ngươi rốt cuộc muốn đi đâu?" Môn La càng nghe càng không hiểu vấn đề. "Ngươi cũng muốn đi?" Địch Áo cười hỏi. Môn La nhìn thấy nụ cười Địch Áo, mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng nhưng vẫn gật đầu. Trong khoảng thời gian này hắn chung đụng với nhóm Địch Áo càng ngày càng hòa hợp, sau đó Môn La đã không còn ôm mục đích khác như lúc ban đầu nữa, mà là thật tâm kết giao với đám người Địch Áo. "Vậy thì tốt, đúng lúc có một nhiệm vụ giao cho ngươi." Lôi Mông vỗ vỗ bả vai Môn La: "Nơi này là địa bàn của ngươi, chuẩn bị mấy chiếc xe ngựa hẳn là không thành vấn đề chứ?" "Chuẩn bị mấy chiếc xe ngựa thì quá dễ, vấn đề là..." Môn La rất là buồn bực: "Các ngươi có thể nói cho ta biết đi đâu trước không? Ta cũng dễ chuẩn bị đầy đủ hơn." "Ngươi hỏi bọn hắn đi, đúng rồi, ngươi nói có người tìm ta?" Địch Áo nói. "Đúng vậy, nói là bằng hữu của ngươi, đang đợi ngoài cửa phủ đó." "Ừ, ta phải đi, Y Toa Bối Nhĩ, các ngươi chuẩn bị đồ đạc, tận lực nhanh tay một chút." Địch Áo vừa nói vừa xoay người đi ra cửa. "Môn La, xe ngựa giao cho ngươi nha!" Y Toa Bối Nhĩ ném lại một câu, rồi không đợi Môn La nói gì trực tiếp chạy mất. "Ta…" Môn La gãi gãi đầu, muốn bắt một người hỏi chuyện nhưng bất đắc dĩ phát hiện những người khác cũng đã biến mất sạch sẽ. Địch Áo đi ra cửa thì thấy lão giả ngày đó mang hắn đi tìm Lan Bác Tư Bản đứng đợi ở đó, liền mỉm cười tiến lên nghênh đón. Lão giả thấy Địch Áo mỉm cười thì âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, thoạt nhìn Địch Áo không bài xích bọn họ lắm, như vậy còn dễ xử. "Tìm một chỗ nói chuyện, nơi này không thích hợp." Địch Áo dẫn lão giả đi vào một gian tửu lâu gần đó. "Trước tiên tự giới thiệu mình vậy, ta tên là Mạc Lâm." Lão giả ngồi xuống vị trí đối diện Địch Áo. "Mạc Lâm tiên sinh, lần này ngài tới tìm ta là có chuyện gì cần phân phó?" "Địch Áo đại nhân, ngài trực tiếp gọi tên Mạc Lâm là được rồi. Ta tới tìm ngài tự nhiên là có chuyện nhưng không phải phân phó. Ở trong Thần Vực không có bất cứ người nào đủ tư cách phân phó ngài làm chuyện gì, ngài là người thừa kế duy nhất Bất Hủ truyền thừa. Vì thế ngài phải nhớ kỹ bất luận đi tới chỗ nào cũng không được xem thường bản thân." Trong lời Mạc Lâm nói còn có ý khác, chúng ta được mọi người tôn trọng là vì Bất Hủ truyền thừa tồn tại. Nhưng Bất Hủ truyền thừa mất đi Thần Vực cũng không còn ý nghĩa nữa, xét đến cùng thì lợi ích của ngươi và Thần Vực đã bị buộc chung một chỗ. "Như vậy hả?" Địch Áo cười cười, xem ra lần trước tranh đấu với Lan Bác Tư Bản một phen đã có hiệu quả rõ ràng. Người của Thần Vực rốt cuộc cũng biết khiêm nhường: "Như vậy ngài tìm ta có chuyện gì đây?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]