Nếu để các trận sư nghe thấy Lăng Hàn phàn nàn, khẳng định bọn họ sẽ tức giận gần chết.
Quá khinh người mà.
Bọn họ lĩnh hội một trận văn, cái nào không phải dùng năm năm thậm chí mười năm, ngươi chỉ mất mười phút đồng hồ đã nắm giữ một loại, còn phàn nàn cái gì?
Vì cái gì trận sư khó thành, đây chính là một nguyên nhân, ngươi lĩnh hội một trận văn đã mất thời gian dài như thế, một trận pháp cần mấy chục đến cả trăm trận văn, như vậy phải mất bao nhiêu năm?
Hơn nữa, trận văn còn có tính diễn hóa, biến hóa ngàn vạn, muốn nắm giữ càng khó khăn.
Lăng Hàn luôn luôn có thói quen nhanh, tự nhiên cảm thấy mình bước vào Tiên đồ hơn nửa năm, lúc này mới nắm giữ một trận văn, quả thực là quá chậm.
Lại có một đạo thần quang xuất hiện.
Lăng Hàn nghĩ thầm trong lòng, một đạo thần quang đã có thể giúp hắn lĩnh ngộ trong mười phút, hai đạo có phải hai mươi phút, ba đạo là ba mươi phút?
Ân, tiếp theo phải giành lấy tất cả thần quang.
Nhưng làm thế sẽ biến thành công địch của mọi người hay không?
Không sao, chém toàn bộ là được.
Lăng Hàn nghĩ thầm, sát khí bộc phát, hắn có cảm giác điên cuồng.
Chờ chút, tại sao mình thích giết chóc như thế?
Lăng Hàn vội vàng mặc niệm Lục Tự Minh Vương chú, hắn cảm giác thân thể chấn động, sát khí cũng biến mất.
Hắn lập tức cảnh giác.
- Dường như ta bị ảnh hưởng trong vô hình, đặc biệt thích giết chóc.
- Là tác dụng phụ của thần quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/668562/chuong-4138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.