- Mọi người, thật ngại quá. Vừa rồi mải suy nghĩ, cho nên có chút thất thần.
Hắn nhìn về bốn phía xung quanh mỉm cười, nói.
Trong lòng tất cả mọi người không nhịn được thầm nôn mửa, ngươi thế nào không suy nghĩ tới tẩu hỏa nhập ma, trực tiếp chết đi?
Đây là trắng trợn giễu cợt.
Lăng Hàn nhìn về phía Hồ Cầu, thản nhiên nói:
- Lặp lại những lời ngươi mới vừa nói một lần nữa.
Toàn thân Hồ Cầu run rẩy, hắn làm sao dám?
Muốn chết sao?
- Nói!
Âm thanh của Lăng Hàn tăng cao thêm một đoạn.
Thân thể Hồ Cầu run lên, vội vàng nói:
- Hồ gia là Vương bát đản. Từ trên xuống dưới đều là súc sinh. Già chính là lão súc sinh, nhỏ chính là tiểu súc sinh...
Nhất thời, Hồ gia người người biến sắc, hận không thể giết chết Hồ Cầu.
Ngươi cũng quá không có cốt khí. Chỉ vì một người mà kinh sợ đến mức như vậy. Thật uổng công làm người của Hồ gia!
- Ngươi đáng chết sao?
Lăng Hàn cắt ngang lời của Hồ Cầu. Ngay cả hắn cũng cảm thấy khó nghe. Làm sao có thể có người không biết xấu hổ như vậy?
- Đáng chết. Ta đáng chết.
Hồ Cầu liền vội vàng gật đầu không dừng.
Nếu như hắn biết Lăng Hàn lợi hại như vậy, đánh chết hắn cũng sẽ không dám đánh chủ ý vào Hoán Tuyết.
- Vậy ngươi đi chết ngay đi.
Lăng Hàn gật đầu.
A?
Hồ Cầu há hốc miệng. Kịch bản không phải là như vậy. Ta cũng đã bán sức cầu xin tha thứ như vậy, thậm chí mắng tất cả mọi người trong gia tộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/668042/chuong-3617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.