Lăng Hàn sờ cằm sau đó nhoẻn miệng cười:
- Hình như đụng phải một góc đáng sợ.
Dù sao đã làm rồi, nghĩ nhiều làm gì?
Lăng Hàn kéo lên một chân yêu thú quay về, với lực lượng cường đại của hắn dễ dàng kéo con yêu thú to lớn. Rất nhanh Lăng Hàn đến chỗ nhóm Đường Hải gục ngã.
Tám người chưa tỉnh.
Lăng Hàn nhìn Trương Hồng Lãng thiếu một cánh tay, lại ngó Cư Vĩnh Tư vết máu sắp khô, hắn thở dài.
Tuy ở chung không lâu nhưng Lý Thất Dạ lại nổi tính bao che khuyết điểm, đồng đội chết, tàn tật trước mặt làm tâm tình của hắn nặng nề.
Lăng Hàn đánh thức mọi người dậy.
- Tiểu Cư!
- Cư ca!
Mỗi người vừa tỉnh lại liền bật dạy la toáng lên, quay đầu tìm Cư Vĩnh Tư.
Bọn họ chỉ thấy cái xác lạnh băng.
Cả nhóm gầm rống:
- A!
Trương Hồng Lãng bị cụt tay cũng không buồn vì mình, mặt gã nổi gân xanh.
Lăng Hàn khẽ thở dài:
- Yêu thú đã bi ta giết, đây là một con yêu thú giỏi khống chế tinh thần, là nó không ngừng ảnh hưởng mọi người, hại Cư Vĩnh Tư tự vận.
Mọi người nhìn yêu thú đã chết, chỉ muốn lại giết nó thêm lần nữa.
- Chết tiệt!
Hèn gì Lăng Hàn đánh xỉu bọn họ, không thì họ chẳng thể chống cự yêu thú khống chế, có lẽ thi nhau tự sát.
Lăng Hàn không nói về thủy tinh màu máu. Con yêu thú vốn là nhiệm vụ của hắn, nó là chiến lợi phẩm tùy hắn chọn, hơn nữa Lăng Hàn cảm thấy chuyện này liên quan to lớn.
Đường Hải lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/668013/chuong-3588.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.