Cư Vĩnh Tư bỗng hú lên, gã như thay đổi con người khác giơ kiếm ngang cổ mình:
- Khục khục khục! Không ngờ đụng phải một người cũng tu luyện tinh thần lực.
Đây không phải Cư Vĩnh Tư nói mà là có người khống chế cơ thể gã phát ra tiếng.
- Giờ ta tự sát, ngươi ngăn được không?
Lăng Hàn muốn ra tay nhưng Cư Vĩnh Tư đã cắt cổ, phụt một tiếng máu phun ra, người gã mềm nhũn té xuống đất.
Những người khác gầm lên, mắt tóe lửa:
- Tiểu Cư!
Bọn họ muốn giết người, nhưng không thấy mặt kẻ địch đã làm bọn họ bị thương, chết người, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Lăng Hàn nhướng mày lao ra.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Lăng Hàn tung mấy cú đấm đánh xỉu những người khác.
Thế này thì ngươi có thể khống chế ai?
Bùm!
Trong phút chốc niệm lực cực kỳ cường đại xông hướng Lăng Hàn, muốn nhập vào thức hải chiếm cứ ý thức của hắn.
Bỗng ngực Lăng Hàn tỏa ánh sáng màu tím.
Thoáng chốc niệm lực như đụng phải ngọn lửa co rụt về.
Lăng Hàn không cần cúi đầu xem cũng biết là mặt dây chuyền phát uy. Công nhận Lý Trường Đan khá may mắn, được đến hai món báu vật là mặt dây chuyền và con cóc màu ngọc.
Lăng Hàn lạnh nhạt nhưng kiên định nói:
- Ta đến tìm ngươi!
Lăng Hàn bước ra hai bước lần theo dấu vết.
Chốc lát sau dấu vết bị nghiền áp đã đến tận cùng, trước mặt Lăng Hàn là một yêu thú kỳ lạ giống con cọp, người không có lông, chỉ mọc xúc các xúc tu dài nửa thước thô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/668012/chuong-3587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.